Bên ngoài, từng đợt sóng biển ào ào vỗ mạnh vào những tảng đá ngầm, vang lên âm thanh rào rạt. Trong hang động tối tăm, không khí lạnh lẽo đến rợn người. Ánh sáng lờ mờ từ cửa hang hắt vào, phản chiếu trong mắt chàng thanh niên, lấp lánh như một bầu trời đầy sao.
Dù vẫn chưa hiểu nổi cậu thanh niên này đang suy nghĩ cái gì, nhưng với Bùi Hành thì điều đó cũng chẳng quan trọng lắm. Dù sao cũng phải tìm người lập đội, chọn một người thú vị có khi lại vui.
Anh nhướn mày hỏi Thiệu Dã: “Tự tin dữ vậy?”
“Tất nhiên rồi!” Thiệu Dã gật đầu cái rụp, hăng hái đáp, “Vừa nãy tổng giám đốc Cố có ghé qua… Mà thôi…” Thiệu Dã thở dài đầy ẩn ý, không nói tiếp, nhưng biểu cảm thì viết rõ hai chữ “bó tay”.
Cậu lại tiếp tục: “Nhưng thầy Bùi thì khác, thầy là người tốt mà! Em biết thầy sẽ không nỡ lòng nào bỏ mặc em ở đây một mình đâu!”
Chỉ cần nhớ lại cảnh tối qua thầy Bùi nấu mì cho mình ăn, Thiệu Dã càng thêm chắc chắn vào suy nghĩ đó!
Bùi Hành: “…”
“Thế cậu trốn cái gì?” Bùi Hành nhìn cậu, nhíu mày hỏi, “Không muốn lập đội với tôi à?”
Thiệu Dã lắc đầu quầy quậy, giải thích: “Nếu cứu em, thầy sẽ không lập đội với Thời Vũ Thần được nữa”
【Ủa rồi liên quan gì thế?】
【Người ta lập đội với ai mắc mớ gì tới cậu vậy?】
【Tui hiểu rồi! Chắc chắn Thiệu Dã là fan cứng của couple Phí – Thời đúng không?!】
Thiệu Dã lồm cồm bò dậy, nghiêm túc nói với Bùi Hành: “Thầy Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182918/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.