Sau khi đến khách sạn , An công tử để cho ta về phòng trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi gặp đối tác .
Ta trái lo phải nghĩ đều cảm thấy việc này có gì đó cổ quái, vì thế gọi cuộc điện thoại cho Bối Quả Quả .
Đại khái là cậu ta đang ăn cái gì đó, trong miệng nói năng lẫn lộn không rõ phải đọc nhấn từng chữ, nhưng vẫn không ngăn cản được thanh âm vốn bén nhọn của cậu ta , ta thật sợ hãi cái điện thoại hàng chợ này sẽ bán đứng ta, làm cho An công tử ở cách vách nghe được.
“Đại gia Tô Nhuận a ! Tốt nghiệp nửa năm , giờ cậu mới nhớ tới gọi điện cho tôi , cậu là đồ vô lương tâm , cậu mà kết hôn thì bà đây cũng không thèm đi!”
Ta nhu nhu lỗ tai, đè thấp thanh âm nói: “Bà chị à , tôi gặp nạn.”
Bối Quả Quả hoàn toàn không có nghe thấy ta đang nói cái gì, tiếp tục ở bên kia khóc lóc kể lể , cái gì mà ta thực xin lỗi cậu ấy , cái gì mà năm học đầu tiên mượn một bánh xà phòng đến bây giờ còn chưa trả , cái gì mà năm thứ hai cậu ta để ý một tiểu soái ca, ta không giúp cậu ta thu phục, cái gì mà đến bây giờ ta vẫn chưa từng mang ảnh của Đường Duy Cầm cho cậu ta xem , mọi việc như thế, cậu ta thao thao bất tuyệt mắng to.
Làm cho ta thình lình chấn động toàn thân , thời điểm học đại học ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-bay-tap-the/2188270/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.