Ngay khi An công tử rời đi , ta ngay lập tức lôi đồng hồ ra tính toán xem rốt cuộc thì khi nào anh ta trở về.
Sự thật đã chứng minh , An công tử là quen làm địa chủ rồi , cho nên không có thói quen bị người khác nô dịch , anh ta đi ra ngoài suốt hơn hai giờ đồng hồ , bặt vô âm tín . Nếu không phải anh ta là tổng giám đốc thì ta sẽ hoài nghi kẻ được ta phái đi là một tên ngốc mù đường .
Còn có một lý do càng làm cho ta tin phục , thì phải là, An công tử căn bản không đem người bị tai nạn lao động nằm viện như ta làm hồi sự , anh ta là thành tâm muốn cho ta đói chết ở trong bệnh viện, sau đó anh ta sung sướng vui vẻ chui vào lòng Hasse , thuận tiện ôm luôn cả Đường Duy Cầm của ta , ba người đàn ông này bước vào thế giới riêng của họ đây mà .
Ý tưởng vô cùng đáng sợ này xuất hiện trong đầu óc của ta, trong nháy mắt ta cảm thấy cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vạn nhất đây là thật sự thì ta đây chẳng phải là muốn tự đâm đầu chết sao ? Dẫn một con sói vào nhà còn chưa tính, còn dở hơi túm thêm một con sói vào nữa , nói vậy thì cuộc đời của ta cũng quá thất bại đi!
Hơn ba giờ trôi qua, ta do dự có nên gọi điện thoại cho An công tử hay không . Không gọi thì không biết khi nào thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-bay-tap-the/2188240/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.