Trong miệng của ta có một cái răng giả , chất và lượng thì cũng giống cái răng giả của An công tử , loại cảm giác này thật kỳ quái, thật giống như trong cơ thể của ta có cái gì đó giống với An công tử vậy.
Hai người chúng ta ở trên xe nhìn nhau một lát, đột nhiên anh ta lại nở nụ cười, trong lòng ta sợ hãi, “Anh cười cái gì?”
An công tử nhìn nhìn ta nói, “Tô Nhuận, răng của tôi rụng là vì em, răng của em rụng là vì tôi , em xem thế này chúng ta có phải thiên đại duyên phận hay không? Cũng coi như cứu giúp trong lúc hoạn nạn nhỉ.”
Ta nhìn đầy xem thường, “Thực không văn hóa, đây làm sao mà là duyên phận, đây là làm bậy!”
Anh ta lái xe, phương hướng là nhà ta .
“Tôi xin nghỉ , về nhà với em .”
“Anh muốn làm gì ?” Ta theo bản năng liền ôm chặt túi xách của mình , sợ anh ta đến nhà mình là vì muốn đòi nợ .
“Đem chuyện của hai chúng ta nói rõ ràng , trước mặt ba mẹ em , em mới không thể nói dối , trả hết nợ .”
Quả nhiên a, phải đi trả nợ, An công tử cũng thật đủ ngoan độc , ta đều cam đoan sẽ trả , vậy mà anh ta còn quá sốt ruột. Ta hung tợn trừng anh ta , sau đó nói, “Đi! Đi thì đi, tôi sẽ trả hết nợ , anh đừng có mà coi thường tôi!”
“Trả hết là tốt nhất.” An công tử mỉm cười một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-bay-tap-the/2188228/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.