Chương trước
Chương sau
"Bất quá, tôi cũng phải nói..." Câu nói mang theo ý cười, đôi mắt nâu trà toàn là tia sáng, thanh âm có phần trầm khàn, bàn tay bắt đầu không yên phận, "Kỳ thực tôi còn có thể hư một chút nữa đấy."
Quả thực đã đạt được tới cảnh giới của vô liêm sỉ.
"Quay lại vấn đề." Cố Tầm Xuyên nhéo vành tai của cô, "Rốt cuộc chạy tới đó làm cái gì? Có phải bị bắt nạt rồi không?"
Sở Từ cho anh một ánh mắt loại người như vậy sao có thể bắt nạt được tôi, sau đó đáp, "Em chỉ ngẫu nhiên gặp được cô ấy, sau đấy mới nói, chỉ có tôi mới được bắt nạt đội trưởng, những người khác thì không thể, tốt nhất là tránh xa đội trưởng nhà tôi ra một chút."
Tiểu cô nương nói chuyện mềm mại như bông, hướng nhân tâm của người ta mà chọc.
[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +4, hiện tại 95.]
Động tác Cố Tầm Xuyên hơi khựng lại, không nói gì.
Sở Từ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, "Đội trưởng?"
Anh chợt cười một tiếng, càng siết chặt cô vào trong lòng ngực, "Từ Bảo, tôi thật cao hứng."
Cao hứng vì được em quan tâm.
Có điều...
Cố Tầm Xuyên nói xong liền nhướng mày, tiếp tục mở miệng.
"Từ Bảo nhìn thấy đội trưởng đối xử với cô ta như thế nào?"
Cô chỉ gật đầu, sau đó hơi cựa quậy thân mình giãy giụa, ngay sau đấy liền nghe anh nói tiếp, "Biểu hiện của đội trưởng tốt như vậy, em còn cố tình đem lon nước để bẫy đội trưởng?"
Giọng nói có điểm ủy khuất, bày ra bộ dạng đáng thương.
Sở Từ chớp đôi mắt to, "Lão nam nhân thì ủy khuất cái gì? Lão nam nhân không thể ủy khuất."
A.
Tiểu phôi đản.
"Từ Bảo không định bồi thường sao?" Bàn tay Cố Tầm Xuyên vuốt ve bên hông Sở Từ.
"Cái kia... Ôm một cái có tính là khen thưởng không?" Cô suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng.
"Được, những thứ bồi thường khác tôi tự mình giữ."
Anh mở miệng, xong liền cúi đầu hôn lấy môi cô. Tiểu cô nương còn chưa đủ tuổi, vậy nên cũng không tính toán làm điều gì quá phận, chẳng qua nắm tay một chút vẫn là có thể.
Rốt cuộc hôm nay thi đấu giành chiến thắng, coi như khen thưởng chính mình cũng được.
Bàn tay Cố Tầm Xuyên kéo đồng phục của cô xuống, hai người chuẩn bị vào cơn mê mang không ai để ý cửa ra vào phát ra âm thanh.
"Xuyên ca, Từ Từ, bọn tôi mới thương lượng lại rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau đi..." Liên hoan.
Trương Cẩn xách theo mấy cái hộp cơm bước vào cửa, thân mình chợt trở nên cứng đờ, đôi mắt trừng lớn nhìn một màn trước mắt, "Cái, cái, cái... Ngọa tào?'
"Có chuyện gì vậy? Hai người họ không ở đây sao?"
Tiểu Tường đi phía sau nhìn thấy động tác kỳ quái của Trường Cẩn, ngay sau đấy cậu ta liền quay người, đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ, bộ dạng hệt như tận thế đã đến.
Tiểu Tường ngó đầu nhìn vào trong, những người khác cũng bị chú ý tới tiến lại, cũng nghiêng đầu nhìn vào trong.
"?!?!"
"Cố Tầm Xuyên?! Cậu đang làm cái gì vậy?!" Tiểu Tưởng kinh sợ đến giọng nói cũng bị biến đổi.
Cố Tầm Xuyên đứng dậy, thấp giọng thầm mắng một câu, đưa tay nhanh chóng sửa sang lại quần áo của cô, nhìn cánh môi thủy nhuận cùng đôi mắt ngập nước của cô, hiện tại anh chỉ muốn đem mấy người phá hỏng chuyện tốt ném văng ra xa.
Sự thật chứng minh, không được đắc ý vênh váo, tùy ý làm bậy cũng phải đúng thời gian và địa điểm.
Ngươi xem, báo ứng liền tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.