Chương trước
Chương sau
Cố Tầm Xuyên đưa tay tiếp lấy cái gối cô vừa ném, thuận tay ném lại về giường cô gái nhỏ, lúc này mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ra đến bên ngoài, anh cũng không vội vàng rời đi, bước chân khựng lại, đảo mắt nhìn cánh cửa bên cạnh, đầu ngón tay lại hơi co rụt, nỗ lực đem ý cười không khống chế được giấu đi.
Nghĩ đến cơ thể trắng nõn của Sở Từ, còn có chỗ mềm mại kia, Cố Tầm Xuyên không nhịn được đưa tay lên sờ vành tai mình, cười khẽ một tiếng.
Hình như có chút nóng.
Đợi đến lúc Cố Tầm Xuyên từ trên lầu đi xuống, những người khác đều đã làm xong việc của mình.
"Sao cậu ở trên đó lâu vậy?" Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Tường cũng không ngẩng đầu, tay cầm bút cùng bản số liệu phân tích cũng không biết đang viết cái gì.
"Đúng đó Xuyên ca, con gái người ta đi ngủ, anh lên xoa bóp cổ tay thôi mà lại mất tới hơn 40 phút vậy? Nếu không phải tụi em biết rõ nhân phẩm của anh, thật sự sẽ nghĩ anh muốn "làm gì đó" với con gái nhà người ta đâu."
Trương Cẩn đang chơi dở một ván game, nghe thấy lời của Tiểu Tường còn muốn thêm dầu vào lửa phụ hoạ theo, cười hì hì mở miệng.
Lại muốn ăn đánh.
Lưu Văn cùng An Hữu Chi bên cạnh nhịn không được nhìn thoáng qua Trương Cẩn, tên này chẳng bao giờ chịu nhớ lâu, lúc nào cũng muốn tìm đường chết.
Kết quả Cố lão đại người ta căn bản không nổi giận, chỉ khẽ liếc nhìn cậu ta một cái, một chút phản ứng cũng không có, sau đó liền đi đến chỗ của mình ngồi xuống, click mở biểu tượng trò chơi.
Lưu Văn cùng An Hữu Chi nhướng mày nhìn thoáng qua, hôm nay có chuyện gì vậy?
Tiểu Tường không nghe thấy động tĩnh cũng cảm thấy kì lạ, viết xong chữ cuối cùng, cầm bản số liệu ném lên ghế sô pha ở bên cạnh.
Sau đó mới liếc mắt nhìn Cố Tầm Xuyên một cái, liền nghi ngờ nheo mắt lại, "Cậu làm sao lại cười tươi như thế? Dỗ được Sở Từ rồi?"
"Ừm." Cố Tầm Xuyên lười biếng lên tiếng.
Hiện tại cho dù là đồ ngốc cũng nhận ra tâm trạng của vị đại gia này đang rất tốt, ý cười trong đôi mắt màu trà đều sắp tràn ra tới nơi, làm cho cả người anh trông có vẻ thân thiện dễ gần hơn.
Thân thiện dễ gần?
Nghĩ đến cụm từ này, Tiểu Tường không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy dùng cụm từ này trên người Cố Tầm Xuyên có chút doạ người.
Ngay cả Trương Cẩn luôn phản ứng chậm cũng nhìn ra được Cố Tầm Xuyên có điểm không thích hợp, cậu ta vừa lúc đánh xong một ván game liền giương mắt kỳ quái nhìn về phía đội trưởng nhà mình, "Xuyên ca, anh làm sao vậy? Nhặt được tiền sao? Vui như vậy."
Nhặt được tiền?
"Vớ vẩn." Cố Tầm Xuyên vào game, nhẹ nhướng mày, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng.
Nhặt được tiền thật sự rất vui nga, sao lại là chuyện vớ vẩn được. Trương Cẩn mang mặt lại lần nữa bị mắng, đưa tay sờ chóp mũi của mình, rụt người cũng không dám nói thêm câu nào nữa, đang định nhìn xung quanh một chút để kiếm thêm đồng minh thì lại nghe âm thanh của Cố Tầm Xuyên vang lên.
"Đấu một ván không?"
Với ai? Trương Cẩn sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cố Tầm Xuyên đảo lại đây, cảm xúc bình tĩnh nơi đáy mắt lại lộ ra vẻ vô cùng dễ gần, theo bản năng khiến cậu rùng mình một cái, cả người cố gắng lùi ra phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.
"Ngoạ tào, Xuyên ca, em gần đây không có làm gì hết, xin anh bỏ qua cho em có được không?"
Cậu còn biết trước kia cậu đã làm gì sao, Cố Tầm Xuyên nhướng mày, không đấu nữa, hôm nay tâm trạng tốt không thèm so đo với cậu ta.
"Kéo cậu lên cấp."
Trương Cẩn dừng một chút, nheo mắt nghi ngờ, "Thật sao?"
"Thật, không đánh cậu đâu."
"Được được được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.