Anh hơi kéo chiếc áo khoác đồng phục đội mùa thu của mình, mái tóc hơi hỗn độn, nhướng mày, đáy mắt hiện lên tia cười như không cười nhìn về bên này.
Biểu tình nhìn qua trông vô cùng điềm tĩnh, chỉ là khí thế quanh thân làm người nhìn thật sự bị doạ sợ.
Trương Cẩn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, dưới ánh mắt thông cảm của những người xung quanh, cố nặn ra một nụ cườ thật tương nói, "Đội trưởng, sao anh không ngủ thêm một lúc nữa?"
"Đội trưởng căn bản không hề ngủ nha." Sở Từ ngồi cạnh Trương Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở.
Cậu ta ngập ngừng, mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Sở Từ, lại nghe cô nói tiếp, "Ở đây quá ồn ào, đội trưởng không ngủ được."
Động tác đứng dậy của Cố Tầm Xuyên hơi khựng lại, khoé môi hơi cong, đáy mắt lưu chuyển hiện ra một chút ý cười.
Xem ra là rất hiểu anh.
Tâm tình Trương Cẩn thoáng chốc trở nên vi diệu.
Nếu không ngủ thật, thì có nghĩa là những gì cậu nói lúc nãy đều lọt tai Cố Tầm Xuyên sao?
Trương Cẩn không nhịn được nhìn về phía Sở Từ, trừng mắt như muốn nói, cậu biết đội trưởng không ngủ mà tại sao không nói cho tôi sớm?
Sau đó lại cẩn thân nhìn về phía Cố Tầm Xuyên, quan sát sắc mặt của vị đại gia này.
Rõ ràng còn đang sợ hãi, vậy mà vẫn còn bát quái nhìn người ta.
An Hữu Chi ở bên cạnh chơi điện tử, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cố Tầm Xuyên cười nhạo một tiếng, "Trông như vậy còn lo lắng cho sự trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-nam-than-sung-len-troi/1041605/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.