Sở Từ còn chưa kịp phản ứng lại thì bên dưới bình luận đã bùng nổ. [Mới được có bao lâu thời gian a mà đã tắt phát sóng rồi?!] [Xuyên Thần, ngươi làm vậy là không được nha, ngắm muội tử một mình, không cho chúng ta cùng xem a.] Cố Tầm Xuyên nhìn thoáng qua bình luận, không chút hứng thú khom lưng xuống. Khoảng cách hai người rất gần nhau, Cố Tầm Xuyên mang theo khuôn mặt tuấn tù lười nhác nhìn vào camera. Hơi thở trên người anh có phần cường thế khiến Sở Từ không khỏi lui về sau một chút. [Ngoạ tào, Xuyên Thần ngươi muốn làm gì? Đừng có dựa gần lão bà của ta như vậy!!] "Đội trưởng?" Sở Từ chớp mắt to, nhìn hắn. Chỉ thấy Cố Tầm Xuyên nhìn bacn phím của Sở Từ, tìm kiếm chốc lát, sau đó mới đưa tay đặt trên một phím, ngẩng đầu nhìn về phía camera cong môi cười, sau đó nhấn. "Đúng vậy." Đúng vậy? Đúng vậy cái gì a? Người xem còn đang ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì thì phòng phát sóng đã tối sầm. Ngay sau đó có một hàng chữ hiện ra. [Chủ phòng chưa phát sóng trực tiếp, mau đi kiếm nơi khác xem một chút.] Ngọa tào. Tóm lại ngươi vừa rồi chính là tìm nút đóng phòng phát sóng a?? [Rule nói đúng vậy là sao?] [Đúng vậy, Coco còn chưa lên tiếng!!] [Xuyên Thần, ngươi đúng là xấu tính xấu bụng a, bản thân đã không phát sóng trực tiếp, bây giờ còn định kéo theo Coco sao?] Cố Tầm Xuyên nhìn thoáng qua phần chat, sau đó mới đứng dậy, rũ mắt, hơi cong khoé môi. [Ngươi ngắm tiểu cô nương một mình, không cho chúng ta xem a? Đúng vậy.] Cố Tầm Xuyên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tiểu vô nương, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, "Được rồi, mau đi tập luyện." Nói xong liền trở về vị trí của mình, mở trò chơi lên, bên ngoài còn có thanh âm của Tiểu Tường truyền vào. "Người ta đang phát sóng trực tiếp, Cố Tầm Xuyên, cậu lại muốn giở trò gì?!" Cố Tầm Xuyên không đáp lời, chỉ là đáy mắt trở nên trầm lại thâm thuý hơn. Tiểu cô nương bên cạnh cũng đúng lúc mở miệng, "Đội trưởng, xếp hạng sao?" Ngoan ngoãn, làm Cố Tầm Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, tuỳ tiện gửi tới một lời mời, "Tới." Giở trò gì? Cái này không phải là đương nhiên sao? Tiểu cô nương chỉ có thể mình anh được ngắm, một mình anh được khi dễ. Những người khác, xin lỗi, không có cửa. [Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại 62.] Vào game, Cố Tầm Xuyên bình tĩnh giết chết phe địch, điều khiển nhân vật trong tay rút lui, đồng thời thản nhiên liếc mắt nhìn tiểu cô nương. Tuy rằng vẻ mặt anh đều là lười nhác, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Sở Từ, nhưng cho dù thế nào cũng không cần phải cứ cách một phút lại nhìn người ta một cái đi? Bất quá, Cố Tầm Xuyên lại không ý thức được động tác của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển —— Trong lòng chậm rãi nảy sinh ra cảm giác xao động. Lúc trước, đối với bất cứ thứ gì thì thái độ của anh vẫn trước sau như một, không thứ gì có thể khiến anh nhấc nổi hứng thứ, ngoại trừ việc đồng đội ngẫu nhiên mắc lỗi, thi thoảng lại có vài trò chơi khác nhau, coi như cũng có chút hứng thú. Nhưng hiện tại đã có thứ khiến anh quan tâm hơn cả game. Ban đầu lúc mới gặp chỉ có khi dễ một chút, dù sao tính tình của anh cũng không hẳn là tốt, nhưng lúc sau nhìn thấy đôi mắt của cô, lại nhìn cả khuôn mặt nhỏ liền không nhịn được muốn khi dễ, chuyện này bắt đầu có phần không đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]