Anh hơi khựng lại, nhìn đôi mắt to tròn làm tâm can đều mềm nhũn.
Cố Tầm Xuyên giơ tay lại muốn nhéo khuôn mặt của tiểu cô nương.
Lần này dường như Sở Từ đã có chuẩn bị, lập tức há miệng cắn tay anh.
Anh rút tay về, lại xoa xoa bàn tay một lần nữa, "Cô là chó con sao?"
Sở Từ đưa mắt liếc anh một cái, rồi đặt điện thoại rồi mở trò chơi.
Không thèm để ý.
Cố Tầm Xuyên nhìn sườn mặt mềm mại của cô, đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác bị cắn.
Anh rũ mắt, đầu lưỡi hơi áp vào răng nang.
Tiểu cô nương quá mềm mại, tới mức cả khi tức giận cũng khiến người cảm thấy như đang làm nũng.
Cố Tầm Xuyên tiện tay gửi lời mời cho Sở Từ, đang định bắt đầu thì cô đồng ý lời mời.
Cố Tầm Xuyên theo bản năng liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh một cái, thấy cô đang gõ gõ ngón tay vào bàn đợi anh bắt đầu trận đấu, ngoài miệng luôn nói không muốn, nhưng trên thực tế vẫn là đồng ý?
Khoé miệng anh hơi giật giật.
Mặc dù không muốn nói.
Nhưng đây chính là hành động nhỏ mờ ám.
Giống như đang dỗ dành anh.
Tiểu cô nương thoạt nhìn rất dễ bị mắng, nhưng cũng rất biết đi mắng người khác.
[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +6, hiện tại 49.]
Nhấn bắt đầu trò chơi, anh thản nhiên nói, "Tôi cũng khen cô... Gần đây biểu hiện không tồi."
Sở Từ giương mắt nhìn, nhướng mày nói, "Huấn luyện."
Hai mắt cô sáng ngời, cong môi cười nói, "Cảm ơn, đội trưởng đại nhân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-nam-than-sung-len-troi/1041598/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.