Sở Từ ngồi bên cạnh anh, rũ con ngươi nhìn sách giáo khoa, cầm bút tỉ mỉ gạch chữ.
Sườn mặt trắng nõn của tiểu cô nương được ánh đèn chiếu vào phá lệ mềm mại, giống như cái tên của mình, như một con búp bê sứ xinh đẹp cần người hảo hảo bảo vệ che chở.
Lục Tấn dựa vào ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển ti vi, nghiêng con ngươi nhìn Sở Từ, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tùy tiện chuyển kênh nhưng vẫn thấy cô không hề phản ứng một chút, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh.
Cầm điều khiển linh hoạt xoay tròn vài vòng, giống như đang cầm dao phẫu thuật, nhưng rốt cuộc trọng lượng khác nhau, lại khác với thói quen của anh nên liền rơi xuống sô pha.
Lục Tấn nghiêng con ngươi nhìn toáng qua cái điều khiển, lại nhìn sang Sở Từ không chút phản ứng bên cạnh, con ngươi nheo lại, lộ ra một chút nguy hiểm.
Hiện tại giống như một học sinh ngoan vậy.
Hơi liếm khóe môi, Lục Tấn khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, che đi đáy mắt thâm trầm.
Như vậy cũng được, ngoan ngoãn làm một đứa em gái, không cần suốt ngày gây phiền phức cho anh thì thứ cô muốn, đều sẽ có.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Lục Tấn cũng mơ hồ nhắm mắt lại.
Thân thể cùng với tinh thần đều được thả lỏng, lâu ngày không có được cảm giác này, anh lười biếng nằm trên sô pha, chỉ là đôi chân quá dài lại so với cái ghế nhỏ này nên không để vừa.
Lục Tấn nằm ôm gối, mái tóc đen có chút hỗn độn, áo sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-nam-than-sung-len-troi/1041511/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.