Trên mặt không hề tô điểm phấn son, hơn nữa tuổi còn nhỏ, khuôn mặt nhìn non nớt mịn màng, nhìn kỹ chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chẳng qua luôn bị người đời mở miệng đồn là kiêu căng hư hỏng.
Nhưng hiện tại là không giống nhau, cặp mắt mang hai phần ngây thơ, luôn làm nhân tâm mềm nhũn rối tinh rối mù.
"Được rồi, sự việc này cũng đã xử lý xong, chúng ta đi về trước được không?"
Sở Từ chớp chớp con ngươi, gật gật đầu, "Chờ một chút."
Nói xong, cái đầu nhỏ của cô ngó nghiêng nhìn xung quanh, nhìn đến tập hồ sơ màu lam bị đá đến một góc.
Bước nhanh đi tới, nhặt lên rồi vỗ vỗ mặt trên phủi bụi.
Mấy người kia đã bị bảo vệ đưa đi ra ngoài, Lục Tấn đứng ở cách đó không xa, đáy mắt thần sắc khó lường, thật lâu sau bên môi mới là xẹt qua một tia lạnh lùng trào phúng, xoay người định rời đi.
Kết quả quay người lại liền nhìn đến Sở Từ đứng ở phía sau anh, trong tay cầm tập hồ sơ, đưa cho anh.
Bộ dáng này thoạt nhìn ngoan ngoãn không được, Lục Tấn đáy mắt cảm xúc rung động, ám trầm hơi hơi tản ra.
"Anh, cái này trả lại anh, em đi về trước."
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +5, hiện tại 10.]
Lục Tấn đưa tay cầm lấy hồ sơ, kẹp ở trong tay, con ngươi đạm mạc. một cái tay khác nâng lên mắt kính tơ vàng.
Sau đó mới đưa ra tay, hướng đầu Sở Từ hơi vỗ nhẹ, thanh âm tự phụ tự giữ, "Không cần gọi tôi là anh trai, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-nam-than-sung-len-troi/1041490/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.