Tạo hình hiện tại của Vạn Tư Tề không phải bi thảm bình thường, không những thân thể bị trói thành một cái bánh trưng, mà miệng cũng bị trói bằng khăn. Hoắc Cải ngay phút đầu liền liên tưởng đến những hình ảnh đầy màu sắc trong game điều giáo đam mỹ: Trông ngon quá, đáng tiếc là vẫn mặc quần áo… Khụ khụ, cứu người quan trọng.
Hoắc Cải vội vàng xông lên phía trước, vén vạt áo dưới lên, sờ lên đùi, rút đoản đao ra, giải thoát Vạn Tư Tề khỏi sự trói buộc của dây thừng. Tay Vạn Tư Tề vừa lấy được tự do ngay lập tức liền nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của Hoắc Cải, một tay đoạt đoản đao, một tay đoạt trâm cúc, thu toàn bộ khí giới của Hoắc Cải.
“Này…” Hoắc Cải thực ra không để tâm đến việc Vạn Tư Tề giành lấy đao, nhưng y rất để tâm đến việc Vạn Tư Tề giành lấy trâm, cực kỳ, cực kỳ để tâm.
Vạn Tư Tề nhanh chóng thu trâm và đoản đao về cùng một tay, tay còn lại thô lỗ giật cái khăn trên miệng ra, vừa mở miệng đã hỏi: “Tại sao lại tự sát?”
“Hả? Đợi đã, vừa rồi huynh đều nhìn thấy hết rồi?” Hoắc Cải ngạc nhiên.
“Từ đầu đến cuối, hết sức rõ ràng.” Từng câu từng chữ kiên lãnh như băng.
Hoắc Cải bị Vạn Tư Tề nhìn chăm chăm phát rùng mình, y coi như đã hiểu tại sao Vạn Tư Tề muốn đoạt đồ của mình rồi. Y trăm phương ngàn kế đuổi hết Trần Bách Chu, Đông Phương Vị Minh, Vũ Vô Chính đi, chính là để tránh xảy ra tình huống khổ sở hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343579/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.