Công cuộc lừa gạt thành công mỹ mãn, Hoắc Cải không những giải quyết xong việc của Vạn Tư Tề mà còn thuận tay kiếm được hai tòa nhà, đang định thở phào một hơi, kết quả vừa ra khỏi cửa chưa được 10m đã gặp phải tập kích rồi. Chỉ thấy một cái bóng đen phốc một tiếng, phá rèm mà vào, lẻn vào trong xe ngựa, xông đến trước mặt Hoắc Cải, đôi mắt phát tán ra hàn quang u ám nhanh chóng khóa chặt vào… Khởi Tư trong lòng Hoắc Cải.
“Công tử!” Người Đông Phương Vị Minh phái đi theo Hoắc Cải không phải hạng tầm thường, phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng cầm đao chui vào xe.
Hoắc Cải thấy tên người hầu đó giơ đao định chém xuống, vội vàng ngăn lại: “Đừng chém! Đây là người quen… Không, chó quen của ta.”
Động tác của tên người hầu khựng lại, bóng đen đó lanh lẹ vặn người nhào tới, không ngờ đánh bay cả tên người hầu.
Hoắc Cải phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy Khởi Tư trong tay, thăm dò gọi một tiếng: “Tham Lang?”
Tham Lang quay người lại, đối diện với Hoắc Cải, gâu một tiếng, hàm răng nhe ra biểu lộ rõ ràng một ý nghĩa: “Giao Khởi Tư ra, không thì cắn.”
Hoắc Cải nhìn con chó to lớn trước mặt, có chút sửng sốt, bộ lông vốn đen bóng mượt mà của Tham Lang đã ảm đạm đi không ít, thân hình cũng gầy đi không ít. Xem ra từ sau khi Khởi Tư bị cướp mất, nó vẫn một mực luẩn quẩn ở quanh đây, đợi thời cơ đoạt lại Khởi Tư! Thật là… Cớ gì phải khổ sở thế.
Hoắc Cải vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343577/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.