Chương trước
Chương sau
Khi người bị bán đứng gặp kẻ bán đứng sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng qua là trừng mắt nhìn nhau, gầm gừ nhau, sau đó bắt đầu chém nhau. Kết quả chém nhau phụ thuộc vào giá trị võ lực của đôi bên, giá trị võ lực lại bao gồm hai phương diện là chất lượng và số lượng, so chất lượng, bọn họ không ổn, so số lượng, Vũ Vô Chính không ổn. Điều quan trọng hơn là Vũ Vô Chính đã năm ngày chưa ăn cơm, cho dù vừa ăn no xong cũng không nhanh hồi phục đến thế. Kết quả chính là, khi cuộc chiến đấu phát triển đến giới hạn mà Hoắc Cải cho phép, Vũ Vô Chính đã toàn thân đầy máu, thương tích khắp người. Mà đại quân quan binh + phản đồ cũng chỉ chừa lại mấy chục người của quan binh.
“Vũ tặc, còn không mau đưa tay chịu trói!” Tên dẫn đầu quan binh thấy trước mặt Vũ Vô Chính đã là vực thẳm, lập tức liền vui mừng.
Vũ Vô Chính dừng bước chân, quay người đối mặt với đám địch nhân, ngoắc ngoắc tay, ngửa đầu cười ngạo nghễ: “Lên cả đi, từ trước đến nay chỉ có Vũ Vô Chính chiến tử, chứ không có Vũ Vô Chính đầu hàng.”
Chợt, bụi cây bên cạnh vực thẳm rung rung. Tầm mắt của hai đám nhân mã lập tức di chuyển…
Một sinh vật đầu cắm cành cây, mặt bôi tương xanh chậm rãi thò đầu ra, nhe hàm răng trắng ởn cười y như Hứa Mộc Mộc: “Các vị buổi trưa tốt lành, ăn gì chưa?”
“Ngươi đến làm gì?” Vũ Vô Chính hung hăng trừng mắt nhìn y, ánh mắt phẫn nộ gần như có thể chọc ra hai cái lỗ trên người.
Hoắc Cải cười lạnh, không chịu tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại: “Đến tiễn ngươi đi chết chứ làm gì.”
“Ngươi đây mà là đến tiễn ta đi chết à, ngươi đến để chết thì có!” Vũ Vô Chính cắn răng, hận không thể tách cái đầu nhỏ của tên tiểu tử này ra, xem xem trong đó rốt cuộc cấu tạo thế nào.
“Vậy xem như ta nói nhầm, ta đến là để tiễn cả hai chúng ta đi chết.” Hoắc Cải đi ra khỏi bụi cây, cười nhẹ nhàng thanh thản.
“Ngươi…” Vũ Vô Chính nhất thời nghẹn họng, sửng sốt nhìn Hoắc Cải, có chút không thể tin nổi.
“Cảm động không?” Hoắc Cải điềm tĩnh khoe mẽ.
Vũ Vô Chính hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn ra chỗ khác, giận dữ mắng một câu: “Đồ điên.”
Hoắc Cải cúi đầu mỉm cười, ngón tay như thể vô ý chạm vào ngực: Không đủ, vẫn chưa đủ, còn thiếu một chút nữa.
Đám quan binh bị ép phải nhìn một đôi điên khùng cùng nhau đi chết cuối cùng cũng nhịn không được nữa, xách đại đao liền xông lên.
Vũ Vô Chính bảo vệ trước mặt Hoắc Cải, chủy thủ múa kín không một kẽ hở, cuối cùng đã là nỏ mạnh hết đà, vừa chiến vừa lui, cuối cùng bị bức đến rìa vực thẳm.
Hoắc Cải lặng lẽ nhìn thân ảnh Vũ Vô Chính cho dù bị chém cho một đao cũng tuyệt không lui sau một bước, đợi chờ thời cơ – thời cơ mỹ nhân cứu anh hùng.
Cuối cùng ngay khi Vũ Vô Chính lại lần nữa đánh dẹp đám người vây công, Vũ Vô Chính mất máu quá nhiều loạng choạng hai bước, thân hình không vững. Một bả đao lao ra từ trong đám người, đâm thẳng về phía tim Vũ Vô Chính, mà sau lưng Vũ Vô Chính lúc này chính là Hoắc Cải, sau lưng Hoắc Cải chính là vực thẳm, không thể lùi thêm được nữa.
“Tránh ra!” Hoắc Cải kéo Vũ Vô Chính, vội lùi về phía sau.
Chỉ trong hai bước, Vũ Vô Chính đã tránh được đao, còn Hoắc Cải thì ngã thẳng xuống vực thẳm.
Vũ Vô Chính nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức nhảy xuống vực, một tay nắm lấy Hoắc Cải, xoay người liền muốn ném y lên trên bờ vực.
Hoắc Cải trở ngược tay ôm chặt lấy Vũ Vô Chính, chết cũng không buông, cười thanh thản: “Chúng ta cùng nhau.”
Chúng ta cùng nhau, sống cũng cùng nhau, chết cũng cùng nhau.
Là một nam nhân IQ bình thường, Vũ Vô Chính cho dù cảm động thì lúc này cũng không rảnh ôm Hoắc Cải âu yếm ngọt ngào. Chủy thủ trong tay Vũ Vô Chính huơ lên, cắm sâu vào trong vách núi, đáng tiếc hai người dù sao cũng quá nặng, chủy thủ rạch một rãnh sâu trên vách núi, nhưng cuối cùng cũng không dừng được thế rơi.
Nếu như chỉ có trọng lượng của mình Vũ Vô Chính mà không phải là hai người, nếu như cánh tay kia của Vũ Vô Chính có thể dùng để bám lấy vách núi chứ không phải ôm chặt Hoắc Cải, Vũ Vô Chính đã đứng vững từ lâu rồi.
Chủy thủ vấp phải một tảng đá cứng, chấn ngược, văng ra, Vũ Vô Chính rơi vào giữa không trung không có gì bám víu, bi ai nghĩ: Tên tiểu tử này quả nhiên đến để tiễn cả hai đi chết mà…
Có thể thấy rằng… Việc chết vì tình này, không chỉ là chết cùng ngươi mà còn là giúp ngươi chết.
Rơi xuống một hồi, cuối cùng, hai người được một tán đại thụ mọc cao chọc trời đỡ giữa chừng không.
Vũ Vô Chính ôm Hoắc Cải, bị cành cây cào máu me giàn giụa, trước sau đều chịu lực, cuối cùng không đỡ nổi nữa, phun ra một ngụm máu, hôn mê.
Hoắc Cải vội vàng lăn ra khỏi cái ôm của Vũ Vô Chính, kiểm tra hơi thở, may quá, vẫn chưa chết.
Hoắc Cải thở phào một hơi, lấy ra thuốc đã chuẩn bị từ sớm, vừa bôi vừa cho Vũ Vô Chính uống, sửa soạn xong xuôi.
Xử lý cho Vũ Vô Chính xong, nghỉ một lúc, Hoắc Cải cuối cùng cũng thở được bình thường, kéo vạt áo ra, chú ấn cúc hoa trước ngực chỉ còn chừa lại một vòng cánh hoa nho nhỏ. Có lẽ đợi Vũ Vô Chính tỉnh lại, hai bên cùng thổ lộ nỗi lòng một hồi là được.
Nằm trên tán cây rậm rạp đến mức không hợp lý, Hoắc Cải nhìn lên bầu trời mây trắng nhè nhẹ bay, nhớ đến năm đó – Bỉ nhân một thân bạch y, chân đạp Tiên kiếm, từ dưới cây bay lên ngọn cây, từ ngọn cây bay lên đỉnh vực, cool biết bao nhiêu. Không ngờ còn có ngày bay ngược hướng thế này, cũng may là lúc xuống cây, không cần phải tiêu diệt tầng tầng lớp lớp tiểu quái.
Màn đêm buông xuống, Vũ Vô Chính cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hoắc Cải, vẫn luôn sát sao theo dõi tình hình của Vũ Vô Chính, lập tức ấn lấy vai hắn: “Đừng động, ngươi bị thương không nhẹ đâu.”
“Ngươi không sao chứ?” Vũ Vô Chính quay đầu, nhìn Hoắc Cải, đôi mắt sáng như sao.
“Không sao, không chút tổn hại nào.” Hoắc Cải đưa túi nước lên, cẩn thận cho hắn uống.
“Không sao thì tốt.” Vũ Vô Chính an tâm.
“Từ nay về sau ngươi định thế nào?” Hoắc Cải tỉ mỉ lau đi vết nước bên miệng Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính giơ tay lên, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoắc Cải, nhè nhẹ hôn vào lòng bàn tay y, môi hắn rất nóng, tay Hoắc Cải rất lạnh, thế nên hắn nắm càng chặt, càng vững hơn.
“Ta nguyện làm kiếm, vĩnh viễn ở bên ngươi, bảo vệ ngươi cả đời yên vui.”
Thiếu niên nhiệt huyết rồi cũng có một ngày hiểu ra, hắn không cứu được cả thế giới này, hắn thậm chí ngay cả bản thân cũng không nhất định có thể cứu hắn không thể bảo vệ tất cả mọi người, hắn có thể bảo vệ người mình quan tâm đã là may mắn hắn không tạo ra được chốn đào nguyên, vì người đi cùng với hắn, chỉ muốn chốn đào nguyên thuộc về bản thân. Hết hy vọng, cũng chính là lúc trưởng thành.
Đầu ngón tay Hoắc Cải khẽ run, tiếu ý dâng lên trong đáy mắt, tràn ngập cả khuôn mặt, ngăn cũng không ngăn nổi. Cuối cùng, cuối cùng cũng… hóa giải rồi!!!
Trước ngực dâng lên sự chấn động kịch liệt, Hoắc Cải trong lúc vui sướng cực độ, rơi vào trong bóng tối.
Một thân ảnh màu trắng hiện lên trong bóng tối, càng lúc càng lại gần.
“Vạn Nhận Luân, lâu quá không gặp.” Trong không gian hư vô, Hoắc Cải vẫy tay cười, tuy là gặp mặt một con ma mình ghét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của y chút nào.
“Lâu quá không gặp.” Vạn Nhận Luân vẫn cái bộ dạng đáng thương như thể cả thế giới này đều nợ ta.
“Ta có thể trở về hiện đại rồi phải không?” Hoắc Cải cười mà sát khí bắn tứ phía, đầy vẻ uy hiếp.
“Đúng.” Vạn Nhận Luân gật đầu.
Hoắc Cải thở phào một cái.
“Có điều…” Vạn Nhận Luân mở miệng.
Hoắc Cải nhìn chằm chằm vào cái miệng đang há ra của hắn, trông có vẻ như chỉ cần một từ không hợp ý thôi là y sẽ xé toạc nó ra.
Vạn Nhận Luân bị dọa run lẩy bẩy, vội nói: “Ngươi phải dùng cây trâm cúc cầm trong tay sau khi tỉnh lại đâm vào ngực mới có thể trở về bản thể.”
“Trâm cúc?” Hoắc Cải nghi hoặc.
“Ngươi tỉnh lại sẽ nhìn thấy thôi.” Vạn Nhận Luân trả lời.
“Ờ, được.” Hoắc Cải gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
“Vậy tốt, ngươi quay trở về đi.” Vạn Nhận Luân phất phất tay.
Hoắc Cải lắc đầu: “Không vội, trước khi ta trở về, còn phải xử lý một số việc.”
“Việc gì?” Vạn Nhận Luân căng thẳng trừng mắt nhìn Hoắc Cải.
“Ta cần phải an táng xong cho Vũ Vô Chính rồi mới tính.” Hoắc Cải thở dài.
“Cái gì?!” Vạn Nhận Luân chấn kinh: “Hắn sao, sao có thể…”
Hoắc Cải vui vẻ nhìn biểu cảm đau thương muốn chết của Vạn Nhận Luân, thầm nghĩ: Xem ra tên này không biết gì về hành động lúc trước của mình, vậy thì chú ấn hẳn chỉ là vận hành theo yêu cầu đã thiết lập sẵn, không tồn tại khả năng tùy cơ tự quyết.
Hoắc Cải vui vẻ đủ rồi, lúc này mới cười híp mắt nói: “Đùa chút thôi, nếu như hắn chết rồi thì nào có thể bày tỏ với ta, giúp ta hóa giải chú ấn chứ.”
Vạn Nhận Luân suýt chút nữa bị Hoắc Cải dọa chết khiếp, yếu ớt vô cùng, ôm ngực, giận dữ trừng mắt nhìn người nào đó miệng chỉ toàn lời nói dối.
“Không ngờ Vũ Vô Chính thô lỗ như thế cũng có lúc dịu dàng, không ngờ lại nói cái gì mà ‘Núi có mòn, trời đất có hợp, cũng sẽ ở bên Người’ ngượng chết đi được.” Hoắc Cải mặt đầy vẻ ngọt ngào.
Liếc thấy vẻ vui mừng trong mắt Vạn Nhận Luân, Hoắc Cải tiếp tục thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, khi ta xuyên trở về rồi, chỉ để lại cho hắn một thi thể lạnh ngắt, cũng không biết hắn sẽ thương tâm đến độ nào.”
“Những điều này không cần ngươi phải lo.” Vạn Nhận Luân nhàn nhạt đáp.
“Ta đương nhiên không phải lo, vì ta không những không thích hắn, ta còn ghét hắn, cho nên trước khi đi, ta sẽ tống hắn cho quan phủ.” Hoắc Cải nhìn Vạn Nhận Luân gắt gao, nói từng chữ từng chữ.
“Không được!” Vạn Nhận Luân hoảng hốt nói.
Hoắc Cải híp mắt lại: “Tại sao không được? Bởi vì ngươi vẫn chưa hết tình cảm với hắn, còn vì ngươi muốn mượn tấm da sau khi ta đi rồi để tiếp tục tình cũ với hắn?”
“Ngươi… Ngươi nói bậy cái gì!” Vạn Nhận Luân nhãn thần lấp láy.
Hoắc Cải cười lạnh: “Lúc đầu cũng không biết là ai dùng cái giá là hồn phi phách tán để đổi lấy việc ta xuyên qua, lúc này sao ngươi lại hồn phách đầy đủ mà xuất hiện thế? Hơn nữa lúc đầu ngươi rõ ràng nói là ‘Ngươi sẽ trở thành ta, trải qua tất cả những đau khổ ta phải chịu, trừ phi hận ý của ta tiêu tan, chú oán mới biến mất.’ Theo lý là muốn ta giúp ngươi báo thù rửa hận, tại sao đến trước mặt Đông Phương Vị Minh, Trần Bách Chu và Vũ Vô Chính, phần nhiều chỉ là cầu tình yêu? Khoa trương hơn là, đến lượt Vũ Vô Chính, ngay cả báo thù cũng không cần, chỉ cần được tín nhiệm, được yêu thương là được.”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Vạn Nhận Luân lại trắng thêm một tầng.
Hoắc Cải rút ra kết luận cuối cùng: “Cho nên nói, ngươi căn bản chính là tính toán muốn chiếm dụng tấm thân thể này lần nữa. Ngươi yêu Vũ Vô Chính, ngươi muốn sống lại, sống bên hắn một lần nữa, thù ngươi muốn báo, người yêu ngươi cũng muốn, đúng không nào?”
Vạn Nhận Luân tay chân luống cuống đứng đó, ánh mắt nhìn Hoắc Cải giống như nhìn một quái vật đáng sợ. Phản ứng của hắn đã bán đứng hắn rồi.
“Ta nghĩ, ta cầm trâm đâm vào ngực, đổi lại chỉ sợ không phải là sự trở về của ta mà là sự trở về của ngươi phải không?” Hoắc Cải mỉa mai cười.
“Không, không…” Vạn Nhận Luân hoảng loạn lắc đầu, ra sức giải thích: “Ngươi có thể trở về, ngươi thực sự có thể trở về. Tuy rằng đúng là ta sẽ trở về thân thể nhưng không ảnh hưởng gì đến việc ngươi trở về thân thể của ngươi.
“Ngươi có thể thề không?” Hoắc Cải đưa mắt đánh giá Vạn Nhận Luân.
“Ta có thể, ta có thể.” Vạn Nhận Luân gật đầu.
Hoắc Cải: “Vậy ngươi thề đi, nếu như ta làm như ngươi nói, mà không thể thuận lợi trở về hiện đại, Vũ Vô Chính của ngươi sẽ bị lăng trì đến chết trước mặt ngươi, mà bản thân ngươi đời đời kiếp kiếp sẽ bị người ngươi ghét luân phiên bạo cúc đến chết.”
“Ngươi… thật độc ác…” Vạn Nhận Luân bi phẫn.
“Đừng giả vờ như ngươi lần đầu biết ta, mau thề đi!” Hoắc Cải thúc giục.
Tuy rằng lời thề này độc ác đến mức không chịu nổi, nhưng Vạn Nhận Luân vẫn ngoan ngoãn thề. Đối diện với kẻ vô sỉ, trong nghịch cảnh mức độ ác nghiệt càng tăng cao như Hoắc Cải, tiểu nhược thụ ngây thơ vô tội vĩnh viễn chỉ có thể khuất phục trước thế lực độc ác mà thôi.
“Giờ ngươi đã hài lòng chưa?” Vạn Nhận Luân cắn răng trừng mắt nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải gật đầu mỉm cười: “Ừm, ta sẽ trở về tống Vũ Vô Chính vào trong lao.”
“Hả? Ta đã thề rồi, tại sao, tại sao ngươi vẫn…” Vạn Nhận Luân vừa kinh vừa nộ.
“Vì ta ghét ngươi, tại sao ta phải hai tay dâng thành quả lao động của mình cho ngươi chứ?” Hoắc Cải lý lẽ hùng hồn.
“Ngươi, ngươi…” Vạn Nhận Luân tức đến mức đỏ mắt, giống như con thỏ đáng thương bị giành mắt cải trắng, sau lại bị giật mất cà rốt vậy.
“Không vui thì ngươi đến cắn ta này” Hoắc Cải cười vừa ngạo nghễ vừa nợ đòn.
Vạn Nhận Luân nước mắt giàn giụa, ngồi xổm tại chỗ vẽ vòng tròn.
Hoắc Cải nhếch khóe môi: “Xem ra hiện tại ngươi tuy rằng tỉnh rồi, nhưng trước khi ta tự đâm vào tim thì không có khả năng cản trở hành động của ta.”
“Phải, ngươi lại đoán đúng rồi.” Vạn Nhận Luân mệt mỏi trừng nhìn tên yêu nghiệt trước mặt.
“Vạn Nhận Luân, biết tại sao hiện tại ngươi bước nào bước nấy đều bị ta khống chế không?” Hoắc Cải hiếm có nghiêm túc nói.
Vạn Nhận Luân cười khổ: “Ngươi muốn khoe khoang trí tuệ hay sự cường đại của mình.”
Hoắc Cải khẽ cười: “Không, nguyên nhân căn bản là ở bản thân ngươi.”
Vạn Nhận Luân trầm mặc, mặt lộ vẻ không phục.
Hoắc Cải phì cười: “Ngươi từ trước đến giờ đều như vậy, không biết chủ động giành giật, chỉ biết chờ đợi, cầu khẩn người khác cho ngươi. Ngươi cầu, cho nên ngươi hèn mọn, ngươi phụ thuộc vào người khác. Cho nên, tuy ta sắp xếp vận mệnh xui xẻo đó, nhưng ta chưa từng cảm thấy có lỗi, vì ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật sau khi chuyện xảy ra thì trút giận lên người khác mà thôi. Ngay cả người yêu cũng đều phải nhờ ta ban cho ngươi, ngươi có tư cách gì hống hách trước mặt ta?!”
Vạn Nhận Luân sững sờ nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải thăm dò cũng thăm dò rồi, đả kích cũng đả kích rồi, tất nhiên hài lòng, phất phất tay nói: “Được rồi, nói đến đây thôi. Ta phải tỉnh lại rồi.”
Trước mắt tối đen, Hoắc Cải tỉnh lại.
——————
Hứa Mộc Mộc: mình chỉ tìm hình ảnh, không rõ nhân vật này lắm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.