“Được rồi, ngươi đã có người bảo vệ thì ta cũng có thể an tâm đi khỏi rồi.” Vũ Vô Chính quay người muốn đi.
Hoắc Cải nhào qua như bay, ôm chân: “Đừng đi mà, người này ta căn bản không quen biết! Ném ta một thiếu niên xinh đẹp như hoa thế này cho một tên cầm thú mặt mày lấm lét, ngươi nỡ nhẫn tâm sao!”
“Ta có việc phải đi trước, ngươi tự bảo trọng.” Vũ Vô Chính không dao động, nhấc Hoắc Cải lên như nhấc con mèo con, ném trở về giường, thoắt một cái, biến mất tăm.
Hoắc Cải nhìn cánh cửa trống không, cắn răng quay đầu lại, ác độc trừng mắt nhìn đại hán đã làm hỏng đại kế câu dẫn của mình.
Vạn Tư Tề, Trần Bách Chu, Đông Phương Vị Minh… Tên khốn kiếp này rốt cuộc là chó săn nhà ai?
Hoắc Cải đè nén nộ hỏa, ép bản thân phải bình tình nghĩ đối sách.
Sau khi so sánh, khả năng tên này được người đó phái đến là lớn nhất. Trong ba người, cũng chỉ có lựa chọn tên đại hán này được người đó phái đến là có lợi nhất cho tính toán của mình. Trực tiếp ép hỏi ra người đứng sau? Không, không thể mạo hiểm như thế. Có điều nếu như đã là lén theo đuôi, chủ nhân của hắn nhất định là không muốn để mình biết về hành động này, mà hắn bị bại lộ hành tung cũng sẽ bị trừng phạt, có lẽ… có thể lợi dụng điểm này, biến câu hỏi lựa chọn thành lựa chọn chắc chắn.
Hoắc Cải đã quyết định xong, mỉm cười dữ tợn với con chó Sa Pì, mở miệng cực kỳ dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343563/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.