[Chỉ cầu một khi từ biệt liền xa cách vạn dặm, ngày sau ấm lạnh mong tự bảo trọng.] Nếu như tin thì không làm gì cũng được. Nếu như không tin, làm gì cũng đều sai. Tội danh phản bội của Vạn Tư Tề ngay trước mắt, ngay sau đó lại thêm ép buộc mang người đi. Bức tường trong lòng Hoắc Cải lại dày thêm tam xích, thần quỷ khó xâm nhập, dứt khoát nói rõ ràng, không cho phép Vạn Tư Tề nhúng tay vào chuyện thi Hương một chút nào nữa. Vạn Tư Tề từ trước đến nay trái tim như lưu ly, trong ngoài đều sáng tỏ, thấy Hoắc Cải đối với công danh đã thể hiện quyết tâm nhất định phải đạt được, liền theo ý nguyện của y, không can thiệp vào nữa. Hoắc Cải tự đi bận rộn với cái mà y gọi là “thi cử”, mà Vạn Tư Tề thì bắt đầu dùng mọi thủ đoạn, lo lót quan hệ, để cầu Hoắc Cải sau khi trúng cử có thể được một chức quan khấm khá, triệt để thoát khỏi phạm vi săn đuổi của Đông Phương Vị Minh. Vạn Tư Tề tính toán trăm phương nghìn kế, cuối cùng không thể đoán được Hoắc Cải từ đầu đến cuối đều đang lừa hắn, còn lừa như thật. Hoắc Cải hai ba câu liền bỏ thi. Đáng buồn Vạn Tư Tề hắn khổ tâm tính toán, tất cả đều bị hủy trong phút chốc. Hắn chạy chọt, hắn lừa dối, hắn dung túng, hắn ẩn nhẫn, tất cả những gì hắn muốn chẳng qua chỉ là Hoắc Cải có thể trúng cử tránh nạn, đến cuối cùng, ngay cả điều đó cũng không thể đạt được. Trong nháy mắt, bốn bề đều là vách núi vực thẳm, lòng Vạn Tư Tề đang nóng như lửa đốt, Hoắc Cải lại nói ra những lời khiêu khích. Tức giận công tâm, Vạn Tư Tề trở tay liền ấn Hoắc Cải lên giường, trói tay chân, kéo quần xuống. Con thú bị nhốt trong lòng lại lần nữa không thể khống chế nổi, vùng vẫy trong ***g giam, gào thét – Nếu như không thể bảo vệ chu toàn thì dứt khoát phá hủy tất cả đi! Khoảnh khắc đó, Vạn Tư Tề thực sự muốn Hoắc Cải. Giây phút sau, Vạn Tư Tề đối diện với đôi mắt vô tình vô dục của Hoắc Cải, như rơi xuống hố băng, không thể cử động. Trên thế gian này không phải chỉ cần hy sinh liền có thể yêu cầu được báo đáp như lẽ đương nhiên, chân tâm của Vạn Tư Tề hắn trở thành đồ vật trong tay ai thì liên quan gì đến Hoắc Cải y? Vạn Tư Tề hắn máu đào nhuộm đỏ đất dưới chân ai thì liên quan gì đến Hoắc Cải y? Hắn yêu một người, hắn vô dụng, đáng đời lắm! Con thú trong lòng đau xót kêu gào chìm xuống đáy lòng, Vạn Tư Tề cuối cùng vẫn ẩn giấu đi thâm tình hậu dục, chỉ đánh Hoắc Cải một trận cho xong chuyện. Cho dù Hoắc Cải vì thế mà có phản ứng, bắt hắn hầu hạ, cũng không thể tiết lộ mảy may nỗi mừng vui trong lòng. Hắn dùng thân phận huynh trưởng của mình, cũng chỉ có thể dùng thân phận huynh trưởng, bước thêm nửa bước cũng sẽ là hại người hại mình. Có thể giữ lại yêu nghiệt này mấy ngày trước khi diệt vong đã là đủ lắm rồi. Ngày thi Hương, lúc Vạn Tư Tề cùng ăn trưa với Hoắc Cải, Hoắc Cải đã đưa ra chữ số Ả Rập làm quà cảm tạ trước khi ly biệt, nhưng tuyệt không ngờ rằng điều này đối với Vạn Tư Tề mà nói có ý nghĩa gì. Vạn Tư Tề đối đầu với Đông Phương Vị Minh, đã xác định bản thân khó thoát khỏi kiếp nạn này, hoàn toàn không phải vì Đông Phương Vị Minh tài thế lớn mạnh hơn bản thân, mà là bởi vì Vạn Tư Tề biết bản thân có một điểm yếu chết người bộc lộ ra ngoài, đó chính là việc làm ăn mà hắn thực sự đang làm: Buôn lậu muối. Mối làm ăn này đối với Vạn Tư Tề vốn chính là bí quá hóa liều, theo luật pháp của Dịch quốc, buôn một thạch (ước chừng 50 cân) liền có thể đổi lấy kết cục đầu rơi xuống đất. Việc làm ăn này chỉ cần hơi chút bộc lộ, liền có thể khiến bản thân chết trên pháp trường, Vạn Tư Tề sao có thể không lo? Lúc đầu Vạn Tư Tề dính đến việc làm ăn này đã không coi trọng sinh tử của bản thân, còn về việc chuyện này có khả năng gây họa cho người nhà cũng không chút áy náy. Bởi vì chính người nhà đã đẩy hắn vào hố lửa này. Phu quân của Đại tiểu thư Thẩm gia thực đúng là một thân phận tốt! Thẩm gia dựa vào cái gì mà ngồi vững trên vị trí hộ giàu có nhất Mông thành? Chính là dựa vào việc lén buôn lậu muối. Tiểu thư Thẩm gia tại sao không xuất giá ngược lại kén rể? Chính là để trói người lên cùng chiến thuyền, chịu tội, bán mạng thay Thẩm gia. Con rể Thẩm gia ba người liên tiếp tại sao ai ai cũng đoản mệnh? Khắc phu từ trước đến nay không phải vị thiên kim phú gia Thẩm Yến Yến, mà là việc buôn lậu muối ngày kiếm đấu vàng kia! Vạn Tư Tề có thể giành giật lấy mạng sống từ trong núi đao biển lửa, hơn nữa thay thế Thẩm gia trở thành nhà buôn muối lớn nhất Mông thành, hắn sống rất tùy ý, sống rất tự tại, chỉ bởi vì hắn coi mỗi một ngày đều là vô nghĩa, cho dù lập tức chết ngay cũng phải không có chút tiếc nuối nào mới được. Hắn chỉ là không ngờ, Vạn gia còn có một Vạn Nhận Luân, sẽ trở thành điều duy nhất khiến hắn cố kỵ khi hắn nghĩ không còn gì phải cố kỵ nữa. Hắn đã đặt đao ngang cổ, sao có thể lại kéo theo Hoắc Cải bồi táng nữa, chỉ đành không bước tiếp, một mình đứng yên tại chỗ. Hoắc Cải đưa chữ số Ả Rập đến trước mắt Vạn Tư Tề, chỉ cần vận dụng thích hợp, cho dù việc buôn lậu muối không thể che giấu thì cũng có thể tiêu hủy phần lớn những hóa đơn sổ sách có thể trở thành điểm yếu. Đông Phương Vị Minh có hành động tàn độc đến thế nào, nếu như thiếu những chứng cứ rõ ràng này cũng không thể làm gì được, Vạn Tư Tề sao có thể không mừng. Đáng tiếc, còn chưa đợi Vạn Tư Tề nghĩ ra một phương án chặt chẽ, Đông Phương Vị Minh nhận được tin Hoắc Cải bỏ thi đã tìm đến cửa. Vừa mới biết đến tri thức đáng giá, còn chưa kịp hành động, đã phải đón nhận kết cục chết chóc trong chớp mắt. Mất bò mới lo làm chuồng, đã quá trễ. Buổi chiều ngày thi Hương, Hoắc Cải đang đóng cửa phòng cân nhắc đại kế chém bosss. Trong sảnh trước, Vạn Tư Tề đã nghênh đón Đông Phương Vị Minh, chỉ cần còn sống một ngày, hắn sẽ còn chắn trước người Vạn Nhận Luân một ngày, không ai có thể lay chuyển. Đông Phương Vị Minh ngồi trên ghế, chậm rãi đưa mắt nhìn Vạn Tư Tề từ chân đến mặt, dùng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể đang đùa giỡn một đứa trẻ vô tri, hỏi hắn: “Ngươi cho rằng ngươi không để ta gặp y thì ta liền không gặp được y sao?” “Tẫn nhân sự, nghe mệnh trời.” Vạn Tư Tề thản nhiên cười nói với Đông Phương Vị Minh, mang theo giọng điệu bất cương như bình thường. (Bụi: Làm hết sức mình, còn kết quả có thành công hay không thì vẫn phải thuận theo tự nhiên.) Đông Phương Vị Minh nhếch khóe môi, bưng chén trà lên, bàn tay như ngọc thạch điêu khắc nhấc nắp chén trà, mắt khẽ quét: “Long nham hồng bào? Trà ngon trà ngon! Buôn lậu muối quả nhiên là một mối làm ăn dễ kiếm tiền.” Tuy đã sớm dự liệu, nhưng khi khoảnh khắc đó ập đến, Vạn Tư Tề vẫn câm bặt. Hàn phong lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, chậm rãi xuyên qua da thịt, thấm qua xương cốt. Rét lạnh sinh ra do sợ hãi, điều hắn sợ không phải là rơi xuống Hoàng tuyền, mà là âm dương cách biệt. Đông Phương Vị Minh cười mà như không nhìn Vạn Tư Tề trầm mặc, hắn vui vẻ chậm rãi thưởng thức sự sợ hãi tuyệt vọng của đối phương, rõ ràng biết không có tư cách lại cứ muốn độc chiếm ngọc bích không chịu buông tay thì sẽ phải trả giá mà thôi. “Ngươi muốn thế nào?” Vạn Tư Tề hỏi. Đông Phương Vị Minh than thở rất khẽ, như thể thần phật thương hại thế nhân: “Tận tay đưa Tiểu Luân lên giường của ta, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thả cho ngươi một con đường sống.” Đáp án của Vạn Tư Tề là nhấc chén trà bên tay ném thẳng về phía Đông Phương Vị Minh. Sứ men xanh vỡ tan, nước trà bay tung tóe, nhưng không chút nước nào chạm được vào người Đông Phương Vị Minh. Bởi vì hộ vệ bên người Đông Phương Vị Minh đã ra tay, chắn hết tạp vật, nhẹ nhàng như không. Nếu như có thể giết người diệt khẩu, Vạn Tư Tề tuyệt đối sẽ không keo kiệt cho Đông Phương Vị Minh một đao. Đáng tiếc hắn không có cơ hội, cho nên Vạn Tư Tề miễn cưỡng áp chế nộ hỏa của bản thân, buồn bã thở dài, nói: “Cho ta 10 ngày suy nghĩ.” Đông Phương Vị Minh không chút biểu cảm nhìn hắn, đột nhiên, cười rộ lên, lạnh lùng nói: “Được.” Đông Phương Vị Minh đương nhiên không tin sau 10 ngày Vạn Tư Tề sẽ khuất phục, vì Vạn Tư Tề là người có quan hệ huyết thống với Vạn Nhận Luân, Vạn Tư Tề có thể hèn mọn, nhưng tuyệt sẽ không quá đáng. Đông Phương Vị Minh tạm thời thu tay, chẳng qua là vì hắn đoán chắc Vạn Tư Tề để không dính líu đến Vạn Nhận Luân, nhất định sẽ vạch rõ quan hệ. Như vậy càng tốt, đây cũng là kết cục hắn muốn, mượn đao đoạn tình, có lý do gì mà không đồng ý chứ? Đông Phương Vị Minh vừa đi, Vạn Tư Tề liền tung người lên ngựa, bắt đầu bôn ba khắp nơi. Ngày đêm bôn lao chẳng qua chỉ là vì một việc: đổi gia sản thành tiền mặt. Là một người sắp chết, tất nhiên phải sắp xếp chu đáo cho cuộc sống không phải lo cái ăn cái mặc sau này của người nào đó. Sau một phen sắp xếp, Hoắc Cải bị đuổi khỏi nhà, vẫn còn đang hoang mang. Hoắc Cải sao có thể ngờ, lần gặp mặt này chính là quyết biệt. Vạn Tư Tề không những muốn Hoắc Cải không còn quan hệ gì với bản thân và Vạn gia, mà còn muốn đuổi y đi càng xa càng tốt, tốt nhất đi đến cùng trời cuối đất, vĩnh viễn đừng quay đầu lại. Khổ luyến đến giờ mới thổ lộ chân tâm, nhưng mục đích không phải để được bên nhau mà chỉ mong phân ly! Vạn Tư Tề hung hăng hôn sâu, dục vọng dâng trào trong tim lại là muốn nghiền nát, ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Cho dù là thô bạo, cho dù là trái với tự nhiên cũng không quan tâm nữa, ít nhất có thể khiến hắn trong giây phút cuối cùng không còn gì che giấu, liều chết triền miên. Vạn Tư Tề ấn chặt Hoắc Cải vào lòng, thốt ra những lời bản thân đã chuẩn bị từ lâu, hắn nhắm mắt lại, để cho từng câu từng câu nửa thật nửa giả quanh quẩn bên tai. Hắn không dám nhìn khuôn mặt của Hoắc Cải lúc này, hắn sợ rằng chỉ cần nhìn một cái liền lâm trận tháo chạy, bỏ phí tất cả những công sức ban đầu. Hắn không dám để Hoắc Cải nhìn khuôn mặt của mình lúc này, hắn sợ chỉ cần nhìn một cái, liền bị Hoắc Cải nhìn rõ thiên cơ, thất bại trong gang tấc. Hắn bày tỏ, y từ chối. Hắn bồi tội, y phẫn nộ. Hắn thổ lộ, y chỉ muốn bỏ chạy… Vở kịch này phát triển không chút nào ngoài dự liệu. Vạn Tư Tề ôm lấy Hoắc Cải, như thể ôm lấy trường đao vào lòng, ôm chặt bao nhiêu, lưỡi đao chém vào da thịt càng sâu bấy nhiêu, máu tươi giàn giụa. Thanh đao đó uống máu mà đứng vững, nhưng vẫn hồn nhiên không biết. Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải lên xe bỏ đi, ngửa mặt lên trời cười dài, không còn chút buồn bã. Nhân hắn trồng, quả hắn muốn, cầu được ước thấy, đã quá thỏa mãn rồi. Cho dù quả đắng ngắt, chỉ cần miễn cưỡng nuốt chửng để được đầy bụng, vẫn tốt hơn là khiến người ta đói chết. Nước vốn không có gợn, dao động mà thành sóng đá vốn không có lửa, đập vào nhau mà thành tia sáng. Thiên địa mang mang, được gặp một người, có gì mà không nỡ hy sinh! Thà làm ma dưới hoa cũng không làm kẻ bạc tình, mạng sống này, nếu như Người không cần thì để Người lót chân cũng tốt. Cánh cửa lớn nặng nề, dày dặn của phòng giam bị đẩy ra, cửa kêu lên kẽo kẹt, vang vọng trong thông đạo trống rỗng. Vạn Tư Tề như thể không nghe thấy, hắn móc trong ngực ra một bức thư được gấp chỉnh tề, nhưng không mở ra, mà chỉ không ngừng vuốt ve. Nội dung trên giấy hắn đã thuộc nằm lòng, nhắm mắt vào, bút tích xinh đẹp đó liền hiện lên trước mắt. “Từ đây quyết biệt, không còn gặp lại nhau…” Vạn Tư Tề khẽ cười một tiếng: “Nhất định phải nói được làm được đấy, bộ dạng thê thảm thế này của đại ca thực không dám để đệ nhìn.” “Đại nhân, chính là hắn.” Ngục tốt nhấc cao ngọn đèn ***g rách nát chập chờn đứng trước cửa phòng giam. Vạn Tư Tề dựa người vào tường, ngay cả mắt cũng lười mở. “Ngươi đi xuống đi, ta và hắn nói chuyện một lúc.” Giọng nói thuần hậu thanh lãnh lọt vào tai, khác hẳn với giọng điệu lười nhác yêu dị của Đông Phương Vị Minh. Vạn Tư Tề khẽ kinh ngạc, hắn mở mắt ra, không ngờ người nhìn thấy lại là một nam tử nho nhã sáng sủa như ngọc. Vạn Tư Tề hoàn toàn không biết, điều Đông Phương Vị Minh muốn không phải là nhân cháy nhà cướp của, thu Hoắc Cải vào trong Các. Mà là đợi sau khi hắn chết, nên duyên với Hoắc Cải, chung sống cả đời. Tuy đã nhắm chuẩn điểm yếu chết người, tống hắn vào đại lao, nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng thực sự công khai ra tay. Hiện tại tránh hiềm nghi còn không kịp, sao có thể chạy đến trước mặt hắn diễu võ dương oai. “Trần đại nhân?” Vạn Tư Tề đứng dậy. Trần Bách Chu hai mày khẽ chau: “Có người kiện ngươi buôn lậu muối, chuyện đó có thực không?” Vạn Tư Tề im lặng không đáp. Đôi mày của Trần Bách Chu càng chau thêm: “Ngươi muốn hại chết đệ đệ của mình sao?” Vạn Tư Tề nhàn nhạt đáp: “Vạn Nhận Luân đã bị xóa tên khỏi gia tộc, bản thân tôi vốn là con vợ lẽ của Vạn gia, lại đi ở rể. Hẳn không liên lụy đến y được. Điều duy nhất tôi lo sợ chính là có người muốn lôi kéo y vào chuyện này.” “Ngươi biết người đứng đằng sau chuyện này chứ?” Đôi mày của Trần Bách Chu vẫn không thấy giãn ra. “Đông Phương Vị Minh.” Vạn Tư Tề không chút do dự. Trần Bách Chu thở dài một tiếng: “Hắn không phải người bình thường, ta chỉ có thể bảo đảm Vạn Nhận Luân không xảy ra chuyện gì. Còn về ngươi, ta nhiều nhất chỉ có thể đè vụ án xuống, cho người điều tra chậm một chút, mong có chuyển biến…” Vạn Tư Tề cười nói: “Không sao, tôi đã vào đây rồi thì đã không nghĩ đến việc còn sống ra ngoài. Chỉ cần Tiểu Luân bình an là được.” Trần Bách Chu nghiêm túc nói: “Ta tự sẽ không để ai làm hại đến y. Ngươi biết hiện tại Tiểu Luân đang ở đâu chứ?” “Tôi không biết, có điều hẳn không ở Khôn thành hoặc Mông thành. Xá đệ vẫn mong đại nhân quan tâm chăm sóc.” Vạn Tư Tề lắc đầu. “Ta sẽ dặn dò ngục tốt để ý một chút, ngươi hãy tự bảo trọng.” Trần Bách Chu gật đầu, xoay người đi khỏi phòng giam lạnh lẽo. Mà lúc này, Hoắc Cải từ biệt Vạn gia, rời khỏi Tú Bị Các đang ngồi thủ trong một gian khách *** giữa giao giới Khôn thành và Đồn thành, đợi vị boss cuối cùng đúng giờ đúng thời điểm xuất hiện, ăn no ngủ kỹ, tràn đầy kỳ vọng vào viễn cảnh chém xong boss sẽ lập tức xuyên trở về. Vạn Tư Tề chính là một giếng cổ, cho dù gió thổi gió lặng, từ trước đến nay đều không gợn chút sóng. Hắn lặng lẽ đứng ở chỗ đó, chỉ đợi Hoắc Cải một khi khát nước, bèn có thể dâng thanh thủy. Đáng tiếc Hoắc Cải từ trước đến nay chưa từng cúi đầu xuống, uống một ngụm. Cho nên, y không thể nào biết được giếng cổ đó đã vì y mà đào sâu biết bao, sâu không thấy đáy. Nước trong giếng ngọt lành biết bao, thiên hạ nan tầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]