Thường Cốc Phong nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trần Bách Chu, lúc này mới ý thức ra bản thân vừa làm chuyện gì, khuôn mặt lập tức nhăn nhó thành tranh trừu tượng. Cũng may hắn phản ứng không tính là quá chậm, giơ tay nhanh như cắt che mặt đi, sau đó nhân lúc tay của Trần Bách Chu hơi thả lỏng liền quay đầu đi mất. Thân hình xoay chuyển, bạch y bay bay, tóc xanh tán loạn, thành ra cũng khôi phục được mấy phần tư thái trích tiên thanh cao.
Hoắc Cải tất nhiên sẽ không để mặc cho Thường Cốc Phong dán lại hình tượng vừa sụp đổ, khập khiễng đi mấy bước, đã nắm lại được góc áo của Thường Cốc Phong: “Lúc trước là chúng ta mạo muội làm phiền, xin công tử đừng trách tội.”
Hoắc Cải quay đầu nhìn Trần Bách Chu, giọng điệu hơi mang ý trách cứ: “Bách Chu, huynh quen vị công tử này phải không, còn không khuyên người ta. Nếu như lại… thì không tốt đâu.”
Tên Hoắc Cải thất đức còn trắng trợn tỏ ra ân ái trước mặt người ta, khiến cho Thường Cốc Phong từ sau khi bị hủy dung, tính khí đã nóng nảy hơn trước, lúc này sao có thể không bùng nổ.
Thường Cốc Phong giằng tay ra, kéo ống tay áo của mình lại, quay người lại, đứng thẳng, đôi mắt hoa đào sắc bén nhếch lên, chậm rãi quét qua Hoắc Cải, dừng lại ở đôi mắt Trần Bách Chu, cố ý kéo dài giọng, âm trầm mà nguy hiểm: “Trách tội? Ta nào dám trách tội Trần đại nhân. Thường Cốc Phong ta chẳng qua chỉ là mấy năm trước có gặp qua Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343547/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.