Nhân sinh khổ đoản, lúc nên gợi cảm hãy gợi cả
‘Đúng vậy, ngươi sao có thể hủy tiền đồ của ta được? Trong mắt Tiểu Minh người, tiền đồ tuyệt nhất của gia không phải chính là trở thành đồ dùng trên giường ngươi sao?’ Hoắc Cải không để tâm, thu hồi tầm mắt khỏi người Đông Phương Vị Minh, lúc nhìn đến Trần Bách Chu, lại là bộ dáng nhã sĩ ngời ngời.
Trần Bách Chu mỉm cười hỏi: “Đệ tuy rằng ứng lời mời của huynh trưởng mà đến tửu lâu Khôn Thành, nhưng tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, nếu như tiện, có thể cùng chúng ta uống rượu phẩm văn hay không?”
Hoắc Cải tất nhiên vui mừng gật đầu: “Chỉ là không dám hỏi mà thôi, chứ đây đúng là nguyện vọng của ta. Huynh trưởng của ta hẳn cũng rất vui lòng.”
Nói xong, ánh mắt Hoắc Cải quét về phía Vạn Tư Tề: Dám không phối hợp khi về ta sẽ chà đạp cẩu cẩu nhà ngươi đó~
Vạn Tư Tề vẫn đứng nguyên chỗ cũ, sâu xa nhìn Hoắc Cải, sau đó ngoan ngoãn phối hợp nói: “Có thể nhận được lời mời của Trần đại nhân là vinh dự của xá đệ. Chuyện hôm nay vẫn xin đa tạ Trần đại nhân trượng nghĩa đỡ lời.”
Trần Bách Chu dè dặt khẽ gật đầu, cũng không đáp lời, dẫn Hoắc Cải về bàn của học viện Cam Đường.
Hoắc Cải chọn vị trí chưa ai ngồi, trước khi ngồi xuống, vô ý liếc qua bàn của Vạn Tư Tề, ánh mắt đột nhiên khựng lại. Trên cẳng chân thon dài rắn chắc của Vạn Tư Tề đang có một bàn tay móng đỏ tươi dán lấy. Nữ nhân lẳng lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343544/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.