Boss Hoắc Cải bắt gian còn chưa xong đã bị người khác bắt, nhịn không được nước mắt giàn giụa…
Xin hãy để tại hạ trước tiên đi chết một lúc rồi đầu thai trở lại có được không?
[email protected]Lễ Thiên Huống, ý nghĩa chính là trời ban, vào mùng 6 tháng 6. Ngày lễ này hỗn tạp đủ loại nguồn gốc, cuối cùng hình thành nên một ngày lễ thần kỳ bao gồm đủ loại hoạt động như cất nước, phơi áo, phơi sách, phụ nữ về nhà mẹ đẻ, người và gia súc tắm rửa, cầu khẩn trời xanh v.v…
Học viện Cam Đường là học phủ đứng đầu Khôn Châu, tất nhiên là phải làm hoạt động phơi sách này một cách hoành tráng sôi nổi. Mà Trần Bách Chu là quan mới nhậm chức, đúng thời kỳ nên kết giao với các danh nho hào thương trong khắp địa phương, nhận được lời mời cùng đón lễ Thiên Huống tất nhiên không có lý nào lại không vui vẻ đến nơi hẹn.
Còn về vị con cháu thế gia chạy đông chạy tây, lượn lên nhảy xuống, ra sức mời cho bằng được Trần Bách Chu đến cùng các vị khảo sinh kết giao một buổi đã như thế nào lại đột nhiên linh cảm rằng nên tổ chức đón lễ để mời người thì chẳng ai quan tâm. Mà vị chỉnh lý tài liệu độc lai độc vãng trong học viện – Vạn Nhận Luân, vẫn như bóng trúc trong đêm, chói mắt kinh diễm thì lại chẳng thấy tăm hơi.
Đến ngày, gạch xanh trong đình viện học viện Cam Đường lau sạch bóng, giống như một tiểu thụ thụ đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ còn đợi bị thượng. Chúng tiên sinh của học viện vây quanh khách quý ngày hôm nay, tiến vào viện tử. Người đó ở giữa đám đông mà vẫn như châu ngọc giữa gạch ngói, phong hoa bắt mắt, không ai bì được.
Một đám học trò lon ta lon ton đi theo sau, giống như đám thú đực động dục, ngửi thấy mùi của mùa xuân, ra sức khoe mẽ, chỉ mong con thú cái liếc mắt một cái.
Mà con thú đực muốn lọt vào mắt xanh của thú cái nhất lại đứng ở trong góc xa xa, lạnh lùng nhìn náo nhiệt bên này, không chút gấp gáp. Trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ánh giảo hoạt, miệng khép mở tràn đầy ý chế nhạo: “Tiểu Chu, đã lâu không gặp, phong độ vẫn như xưa ha~”
Giống như các hoạt động khác của Thiên Triều, viện trưởng phát biểu, mọi người lốp bốp lốp bốp, khách quý Trần Bách Chu phát biểu, mọi người lốp bốp lốp bốp, viện trưởng bê một quyển Luận Ngữ cũ kỹ từ trong kho sách ra, Trần Bách Chu mở sách ra, phơi trên mặt đất, mọi người lốp bốp lốp bốp. Thế là hoạt động phơi sách chính thức bắt đầu. Đám học trò bắt đầu đội nắng mà phơi sách, chúng lãnh đạo bắt đầu uống trà ngồi xem.
Thế là màn phô diễn tài năng của đám thú đực chính thức bắt đầu!
Đám học trò mặc thanh sam ôm sách đi lại giữa kho sách và đình viện, nói cười rộn rã, đi lại như thoi đưa. Các cuốn sách bày dày đặc trên nền gạch xanh, như thể dải một tầng tuyết mỏng.
Có người lúc bê sách, tay trái 10 quyển, tay phải 10 quyển, trên đầu còn đội thêm 10 quyển, với ưu thế số lượng tuyệt đối, đã thể hiện đầy đủ tiềm lực mạnh mẽ có thể tiến hóa thành xe chở hàng chuyên nghiệp. Thành công nhận được sự chú ý của Trần đại quan nhân.
Trần Bách Chu ấm áp mỉm cười: Vị này chắc trước kia là hắc bang? Tạo hình như vậy, thật là vũ nhục văn nhân.
Có người lúc bê sách, một lần một quyển, chạy như bay lên sàn, lại hỏa tốc chạy về, với tần suất xuất hiện trước ống kính tuyệt đối, điên cuồng quét qua màn hình. Thành công để lại ấn tượng sâu sắc với Trần đại quan nhân.
Trần Bách Chu ôn hòa mỉm cười: Một lần cầm thêm nhiều chút không phải có thể bớt đi vài chuyến rồi sao, ngu ngốc như vậy, thật thẹn với thánh nhân.
Có người không trải sách, nằm chình ình ra đất, kéo ngoại sam ra, ra vẻ muốn phơi cái bụng nhỏ. Chỉ đợi có người hỏi “Làm thế là ý gì?” kiêu ngạo trả lời một câu “Phơi một bụng đầy kinh luân của ta.” Thành công bị tiên sinh của học viện coi như vật cản đường đồng thời làm mất thuần phong mỹ tục, trực tiếp kéo đi.
Trần Bách Chu thản nhiên mỉm cười: Bổn Thích sử chẳng nhìn thấy gì hết…
Hoắc Cải ở bên trong nhìn đám học trò thi triển thần thông, sâu sắc cảm thấy toát mồ hôi trước mức độ được hâm mộ của Boss nhà mình và trình độ tài năng của đám đồng môn viện mình.
Thân là một Boss phản diện có lý tưởng có văn hóa, Hoắc Cải không định hòa mình vào đại quân khuân sách, trở thành một trong những học trò muốn nương nhờ Trần Bách Chu; y cũng không thể ngang nhiên đi dạo trong viện tử, dù sao đám tiên sinh đang ra sức xây dựng hình tượng tốt đẹp của học viện là vô địch và rất đáng sợ. Cho nên, Hoắc Cải ngoan ngoãn đứng trong kho sách, lấy sách từ trên giá xuống xếp gọn, đưa cho đám đồng môn đi vào.
Hoắc Cải mỉm cười quyến rũ: Bị đồng môn khác xa lánh, cho nên chỉ có thể ngồi trong kho sách, ngay cả cơ hội lộ mặt cũng không có cái gì gì đó… tuyệt đối tuyệt đối chỉ là bề ngoài!
Được, chúng ta hãy vén cái vẻ bề ngoài chẳng hoa lệ chút nào đó lên, trở về hiện thực hiện tại hai vị nhân vật chính này cho dù quen biết nhưng không gặp được nhau, kéo thời gian nhanh tiến tới sau khi kết thúc cuộc phơi sách.
Tất cả các hoạt động có liên quan đến quan viên của Thiên Triều vẫn luôn có một lưu trình không thể tránh, đó chính là ăn tiệc. Thế nhưng Hoắc Cải vốn trong đám đồng môn chẳng quen biết ai, gia thế bản thân lại không chút ưu thế, lần nữa đối diện với hiện thực tàn khốc là bàn tiệc không có phần của y.
Thế là, bạn học Hoắc Cải nhỏ bé đứng sau bức tường người, mắt tiễn Boss Trần cùng lãnh đạo học viện và hai ba đồng môn ngồi kiệu nhàn nhã mà đi.
Hoắc Cải ở trước mặt Trần Bách Chu ngay cả một nửa ống kính cũng không chen vào được, bi phẫn cào tường: Lão tử sắp đặt cho Trần Bách Chu đến học viện rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ hả hả hả? Thiên Huống giai tiết, tình cờ gặp gỡ trong học viện tình tiết đẹp đẽ như vậy chẳng lẽ không phải tồn tại là vì nhân vật chính ta sao hả khốn kiếp! Tình tiết hai boss chẳng đụng mặt đến một lần liền ai về nhà nấy ai tìm mẹ người nấy, viết ra chẳng lẽ không bị ném gạch đến chết sao, hả?!
Hoắc Cải cúi đầu rầu rĩ đi về, uổng công bản thân còn suy tính mất mấy ngày làm thế nào để lên sàn hoành tráng, làm thế nào để biểu hiện hoa lệ, làm thế nào để đại sát tứ phương, hiện tại đều chỉ chừa lại hai chữ, phù vân. Một đám NPC, tiểu tốt, bia đỡ chết tiệt giành ống kính của ông!
Sự thật chứng minh, khi ngươi coi NPC như không khí, rồi sẽ có ngày bị NPC dìm lấp thành không khí.
“Vạn công tử, lâu quá không gặp ha~”
Giọng điệu không đứng đắn, ngữ khí d*m đãng, âm cuối quỷ dị…
Hoắc Cải cứng đờ người, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Một thân váy hoa gấm vóc, tinh xảo đẹp mắt; một tấm da bọc yêu mị, câu hồn đoạt phách; một thân phong lưu cuồng ngạo, chói lọi đến kinh người.
“Đông Phương các chủ…”
Hoắc Cải cảm thấy, y cực kỳ, vô cùng, rất cần bị chúng NPC nhanh chóng dìm lấp thành không khí.
Đông Phương Vị Minh thâm tình nhìn Hoắc Cải một lúc lâu: “Đệ gầy đi rồi.”
“Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy.” Hoắc Cải vừa căng thẳng liền phun lời thoại.
“Lại trêu ta rồi.” Đông Phương Vị Minh sóng mắt lưu chuyển vẫn chứa nét trấn tĩnh.
Hoắc Cải lặng lẽ quay đầu đi, thật ngại quá, trêu ngươi thành thói quen rồi.
(Bụi: Hai câu thơ trên nguyên văn 衣带渐宽终不悔,为伊消得人憔悴 (Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy) nằm trong bài thơ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh. Dịch nghĩa: Đai áo rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì nhớ nhung người ấy mà hao gầy tiều tụy. Phần dịch thơ đi mượn (_ _!!!))
Đông Phương Vị Minh khẽ thở dài một tiếng, mang theo vài phần tự giễu: “Cho dù biết lời đệ nói là nói dối, trong lòng ta, vẫn vô cùng vui mừng.”
Hoắc Cải ôm ngực, nhịn không được… rùng mình. Cái giọng điệu kiểu si tình nữ nói với bạc tình lang này là thế nào? Vạn Nhận Luân là thụ, Tiểu Minh ngươi là công đó công đó nha, nhân cách hoán đổi như vậy bảo người làm tác giả như ta sao có thể chịu đựng nổi!
Hoắc Cải quyết đoán chuyển hướng đề tài: “Không biết Các chủ tìm tại hạ có việc chi.”
“Đương nhiên là dắt đệ về nhà mẹ đẻ rồi.” Đông Phương Vị Minh tươi cười rạng rỡ.
Hoắc Cải dùng ánh mắt nhìn người bị thần kinh đặt dấu hỏi về tình trạng sức khỏe của Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh phất tay: “Không đùa nữa, nói nghiêm túc, ta đến mời đệ cùng tắm gội.”
Hoắc Cải dùng ánh mắt nhìn kẻ háo sắc đặt dấu hỏi cho an toàn thân thể của bản thân.
“Đệ không chịu sao?” Đông Phương Vị Minh thu lại ý cười trên mặt, hàn quang trong mắt bắn ra tứ phía.
Hoắc Cải miễn cưỡng bất đắc dĩ xin tha: “Tại hạ trên có già, dưới có nhỏ, Các chủ ngài hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tại hạ cái mạng này.”
“Dưới có nhỏ?” Hàn khí trong mắt Đông Phương Vị Minh càng đậm.
Hoắc Cải thành thực khai báo: “Khởi Tư.”
“Phụt.” Đông Phương Vị Minh nhịn không được cười ra tiếng.
“Thôi được rồi, nếu như đệ đã không muốn như vậy, ta cũng không thể ép người quá đáng. Đi cùng ta đến tửu lâu Khôn Thành uống chén rượu chắc là được chứ?” Đông Phương Vị Minh liếc nhìn Hoắc Cải, mày mắt cong cong, hàm chứa uy hiếp.
Hoắc Cải thấy dáng vẻ đó của Đông Phương Vị Minh, cũng không biết là phúc hay là họa, là họa tránh không qua, đành gật đầu đồng ý.
Boss mới còn chưa bắt đầu đánh, boss cũ đã tìm đến cửa, player Hoắc Cải đối mặt với cây nhân sâm khô kiệt quắt queo mà nước mắt giàn giụa. (nhân sâm: ý chỉ thứ phục hồi máu trong game.)
Bình thường tửu lâu có vinh dự đặt tên quán theo tên địa danh đang ở thường là tửu lâu lớn nhất, ví dụ như tửu lâu Khôn Thành.
Tửu lâu Khôn Thành bên đường Thủy Triều, tất cả có 3 tầng lầu. Cả tòa lâu cột son cổ đồng, khung cửa đỏ tươi, mái ngói lưu ly, toát lên vẻ sang trọng đường hoàng. Hoắc Cải theo Đông Phương Vị Minh lên lầu hai, lầu hai được bình phong rộng dài và bồn hoa xanh tốt chia ra thành từng nhã gian một. Khoảng cách giữa các bình phong cách nhau khá xa, trông có vẻ vừa rộng rãi vừa trang nhã.
Hai người ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, Hoắc Cải chọn vị trí quay lưng lại với cửa vào, cũng là vị trí cách cửa sổ xa nhất, nói thực, y vẫn rất sợ Đông Phương Vị Minh không vui một cái liền ném y xuống lầu. Dù sao không lâu trước đó đã đùa giỡn tình cảm của vị đại gia nào đó, quỷ súc dạo này đều rất đáng sợ, là một tiểu nhược thụ mảnh khảnh yếu ớt rất cần phòng bị cẩn thận.
Đông Phương Vị Minh chọn chiếc ghế phía bên tay phải Hoắc Cải, ngồi xuống, vắt chân, không biết lấy đâu ra cái quạt, “phạch” một tiếng mở ra, phóng khoáng cười nói: “Muốn ăn gì?”
Hoắc Cải ngại ngùng cúi đầu: “Để ta chọn sao…”
“Điều đó là tất nhiên, ta thành tâm mời đệ ăn cơm, đệ cứ việc chọn, không cần khách khí.” Đông Phương Vị Minh phe phẩy quạt vàng.
Hoắc Cải văn nhã mỉm cười, ngoái đầu nói với tiểu nhị đứng một bên: “Vậy phiền tiểu ca ghi giùm, ta muốn cá rô mẫu đơn, cua giả đầu sư tử, gà rút xương hương sen, đậu xanh xào, thịt hầm bách hoa tửu, sò điệp gà băm, dưa thái hoa cúc, thịt nướng mềm, thịt thái mỏng xào, thêm một canh bát bảo dưa thơm. Tạm thế đã. ” (Bụi: món ăn mình không chắc lắm, chém bừa.)
Tiểu nhịn nhìn một giấy đặt món dài dằng dặc tên món ăn trong tay mình lại nhìn nhìn Hoắc Cải vẻ mặt thuần lương, lén lút vuốt mồ hôi. Tiểu thư sinh này trông có vẻ văn nhã ngời ngời, thế nhưng hạ thủ đúng là không phải không khách khí bình thường.
Tiểu nhị quay đầu nhìn kẻ đãi khách xui xẻo – Đông Phương Vị Minh. Khách quan ngài nếu như định chọn món lại từ đầu ta hoàn toàn có thể thông cảm.
Biểu hiện của Đông Phương Vị Minh cực kỳ bình tĩnh: “Thêm một hũ Thiên nhật xuân, xuống được rồi.” (thiên nhật xuân: ngàn ngày xuân)
Tiểu nhị nghe lời cầm giấy đặt món nhanh chóng đi khỏi.
Đông Phương Vị Minh “phạch” một tiếng, gấp quạt lại, lắc đầu cười nói: “Lâu không gặp mặt, không ngờ đệ vẫn…”
“Không biết xấu hổ?” Hoắc Cải rất tự mình biết ta nói tiếp nửa câu sau.
Đông Phương Vị Minh đột ngột mở quạt ra, che miệng, chỉ chừa một đôi mắt phượng cong cong, ý cười tràn trề, nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải cúi đầu không nói, quỷ súc như ngươi làm sao có thể hiểu được tâm tình thê lương chết cũng phải làm một con ma no của người ta?
“Hai vị, rượu đến rồi.” Đồ ăn còn đang làm, rượu thì có sẵn, tiểu nhị bày rượu ra, chén nào chén nấy rót đầy, xong liền đi xuống.
“Các chủ, kính ngài một chén.” Hoắc Cải cầm chén lên, thấp giọng nói: “Lúc trước vì tư tình mà đã tính kế ngài, thật sự xin lỗi.”
Hoắc Cải biết, cho dù hiện tại nhận sai bồi tội, Đông Phương Vị Minh cũng không thể nào cười xòa bỏ qua ân oán, nhưng y vẫn muốn chính miệng mình nói ra lời xin lỗi này. Y cô phụ một tấm chân tình, đấy là lỗi của y, y nhận, tuy rằng y kiên quyết không sửa.
Đông Phương Vị Minh nâng chén, nét cười nhu hòa vô cùng: “Không cần, bởi vì ta nhất định cũng phải làm những việc có lỗi với đệ.”
“…” Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt, ý của Đông Phương Vị Minh là hắn nhất định sẽ làm chút chuyện đê tiện vô sỉ, bẩn thỉu hạ lưu, tanh tưởi tàn khốc gì đó để báo thù, phải không?
Hoắc Cải đắn đo nhìn chăm chăm rượu ngon trong chén, cứ cảm thấy đây chính là đoạn đầu tửu trong truyền thuyết, trong lòng thê lương vô cùng.
“Uống đi.” Đông Phương Vị Minh nâng chén ra hiệu, nhếch môi khẽ cười.
Hoắc Cải che miệng ngửa cổ, uống cạn một ngụm, trong lòng dường như cũng nảy sinh vài phần hào khí. Mặc kệ hắn báo thù thế nào, Đông Phương Vị Minh này chẳng qua cũng chỉ là một tú ông, cho dù vẻ ngoài đẹp trai một chút, nhiều tiền một chút, thế lực lợi hại một chút… cũng chẳng thể nào làm được chuyện quá giới hạn phải không nào?
Đặt chén xuống, Hoắc Cải lặng lẽ quay đầu nhìn bình phong bên cạnh, y quyết định không chú ý đến cái tên nào đó trên mặt viết to bốn chữ không-có-ý-tốt.
Binh đến tướng đỡ nước đến đất cản, bỏ thêm chút tâm lực đối với boss đã công lược thành công y cảm thấy rất lãng phí, chỉ cần đảm bảo không xảy ra chuyện bất ngờ đối với thân thể là được. Dù sao ngươi cũng đã quyết định sẽ đối phó gia rồi, gia để tâm đến ngươi hay không có khác gì nhau? Ăn cơm xong gia liền đi, liền xem như từ trước đến nay chưa từng gặp qua tên người xấu là ngươi.
Bình phong bên tay trái Hoắc Cải sơn nền đen, giữa bức tranh sơn màu tuyết. Vẽ về câu chuyện một nữ nhân, một ông già, còn có sáu vị bằng hữu cùng đi du lịch.
Hoắc Cải nhìn chăm chăm bức vẽ, bắt đầu rất có tố chất nghề nghiệp mà… phân biệt thuộc tính công thụ, triệt để bỏ mặc Đông Phương Vị Minh ở một bên.
“Bức Bát tiên quá hải này có gì đáng xem sao? Nhắc đến thì bức bình phong hoa điểu mạ vàng phía sau ta còn tinh tế hơn nhiều.” Đông Phương Vị Minh cầm quạt gõ nhẹ lên vai Hoắc Cải.
“Người vẫn thú vị hơn hoa và điểu nhiều.” Hoắc Cải bình thản lấp liếm, cũng không quay đầu lại.
Đông Phương Vị Minh nhếch khóe miệng ý cười nghiền ngẫm, đột nhiên nâng cao âm lượng mở miệng: “Lời này không sai, người ngồi phía sau bình phong hoa điểu này đúng là thú vị hơn bức tranh hoa điểu này nhiều.”
Hoắc Cải quay đầu nhìn Đông Phương Vị Minh, dự cảm không lành lại nổi lên.
Đông Phương Vị Minh đột ngột đứng dậy đi lùi hai bước, đẩy mạnh bức bình phong phía sau ra, bình phong kẽo kẹt đổ xuống, lộ ra bàn phía sau bình phong…
“Ca…” Hoắc Cải đột ngột đứng dậy, nhìn Vạn Tư Tề ngồi đối diện đang ôm ấp một nữ tử trang điểm diêm dúa, buột miệng kinh hô.
Tay Vạn Tư Tề run lên, liền đẩy nữ tử đó xuống đất. Nữ tử nũng nịu kêu đau, thương khách ngồi cùng bàn đều nhìn sang nữ tử đó, Vạn Tư Tề giống như bị dán định thân phù, chỉ chằm chằm nhìn Hoắc Cải, không động đậy.
Đông Phương Vị Minh ném cho Vạn Tư Tề một nụ cười khiêu khích đầy ác ý, thong thả đi tới bên người Hoắc Cải, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Đệ xem, đây chính là bộ mặt thật của người cùng huyết thống với đệ, nay thế này mai thế kia, trêu ong ghẹo bướm, háo sắc vô sỉ.”
Hoắc Cải không nói gì nhìn Đông Phương Vị Minh, y coi như đã biết tại sao hôm nay Đông Phương Vị Minh từ trên trời rơi xuống, còn hảo tâm mời mình ăn cơm rồi, có lẽ muốn mang mình đi bắt gian. Nói không chừng, nữ tử bên cạnh Vạn Tư Tề cũng là do hắn cố ý sắp đặt, bằng không sao lại căn chính xác thời điểm đến thế chứ?
Nhắc đến chuyện này thì cha ngươi trước khi xuyên qua vẫn luôn dùng chiêu hiểu nhầm cẩu huyết bịa đặt này trong tiểu thuyết, tại sao sau khi xuyên qua Tiểu Minh ngươi vẫn dùng chiêu này chứ, lần nào cũng hiểu lầm khán giả mệt lắm, quần chúng cũng mệt, nhân vật chính thì rất bận rộn.
Đông Phương Vị Minh quan sát biểu cảm của Hoắc Cải từ kinh ngạc ngây người đến bi ai bất đắc dĩ, thầm cảm thấy thỏa mãn sâu sắc. Tiểu hồ ly yêu dấu, kinh, nộ, nháo, sau đó lao vào lòng ta mà khóc đi nào!
“Nếu như lòng hắn có thể chứa một nữ nhân khác, thì tại sao trên giường của đệ lại không thể có một nam nhân khác chứ?” Đông Phương Vị Minh dán sát lại, kề bên cái tai mềm mại của Hoắc Cải, khàn giọng động tình thì thầm, như thể anh túc hoặc người đắm đuối.
Hô hấp nóng ẩm triền miên bên tai, Hoắc Cải vẫn chưa phản ứng lại, một đôi bàn tay nóng rực đã ôm lấy mặt mình, ngước đầu lên liền đối diện với đôi mắt đa tình mà chăm chú của người đó, giọng nói khàn khàn thâm tình vô hạn.
“Đừng đau lòng, đệ vẫn còn có ta. Ta sẽ ở bên đệ, chỉ ở bên đệ thôi, suốt đời suốt kiếp, không xa không dời.”
Ta f*ck, giữa ban ngày ban mặt, ngươi đừng có công khai tính hướng rõ ràng như thế chứ!
Hoắc Cải loạng choạng lùi lại, Đông Phương Vị Minh theo sát từng bước, nhất thời không thể thoát khỏi. Trong lúc giằng co, chân Hoắc Cải bất ngờ bị trượt, lưng đập mạnh vào bức bình phong bát tiên quá hải.
Eo Hoắc Cải thắt lại, là được Đông Phương Vị Minh ôm chặt lấy eo, tránh khỏi kiếp tiếp tục ngã xuống mà “ngũ thể đầu địa”. (ngũ thể đầu địa: hai tay, hai chân và đầu đáp đất, nghi thức hành lễ cung kính nhất của Phật giáo Ấn Độ cổ)
Hoắc Cải vẫn chưa hoàn hồn, liền nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, bức bình phong đó cuối cùng cũng hy sinh oanh liệt.
“Vạn công tử!”
Thân thể Hoắc Cải cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc vạn phần của đồng chí Trần Bách Chu.
Hoắc Cải nhìn lại tạo hình lên sàn huy hoàng chói lói của bản thân – bị một tên vừa nhìn đã thấy chẳng phải người đứng đắn gì cho cam ôm ấp trong lòng, móng vuốt sói còn đang dán lên mặt.
Boss Hoắc Cải bắt gian còn chưa xong đã bị người khác bắt, nhịn không được nước mắt giàn giụa…
Xin hãy để tại hạ trước tiên đi chết một lúc rồi đầu thai trở lại có được không?