Đêm đến, trăng sáng sao thưa, trong phòng của khách điếm Vân Lai, có người đang say sưa ngủ, có người tỉnh táo ngồi, đợi kịch hay bắt đầu. Giờ Sửu, trước cửa phòng hạng nhất số 1 xuất hiện bốn người khách không mời mà đến. mà sau cửa phòng hạng nhất số 2, một thân ảnh mảnh dẻ đang chăm chú nhìn tất cả tội ác ở bên ngoài thông qua khe hở trên cửa. Một đại hán bịt mặt ngồi xổm trước cửa, móc công cụ ra xử lý cánh cửa đóng chặt. Chợt không cẩn thận, công cụ rơi xuống đất, “đinh đang” vang lên. Đại hán bịt mặt tự giật thót mình, cũng không lo nhặt lại, chỉ vội vàng ngó đông ngó tây. Có người thấp giọng mắng: “Sợ cái gì, mấy tên bên trong ăn thức ăn tối nay chúng ta mang đến, lúc này nhất định đã ngủ say như lợn chết rồi, ngươi có đạp sập cửa bọn chúng cũng chẳng tỉnh…” Lời còn chưa nói xong, đại hán đó đã thụp một tiếng ngã gục trên đất, còn ba tên đồng bọn của hắn cũng đồng thời ngã dài trên đất. Tất cả những việc này xảy ra quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng, là ai ra tay, ra tay thế nào, người đó xuất hiện từ lúc nào? Từ đầu đến cuối không ai nhìn rõ, bao gồm cả vị đang ngồi sau cửa nhìn lén – Hoắc Cải. Chết tiệt, Thường Cốc Phong tên này vẫn còn có cao nhân bảo vệ ngầm sao?! Hoắc Cải trợn trừng mắt, nhìn tình cảnh ngoài ý muốn bên ngoài, trợn mắt há hốc mồm. Mà điều càng khiến y kinh ngạc hơn, vị cao nhân đó lại kéo lê bốn tên tráng hán ngất xỉu, từng bước từng bước đi về phía phòng của mình. Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt, chẳng lẽ vị cao nhân này biết đây là trò do mình làm ra sao, thu phục xong mấy tên lâu la, chuyển sang thu phục tên đầu sỏ là mình sao? “Mở cửa.” Cao nhân đi đến trước cửa, từ ngữ ngắn gọn bày tỏ ý chí của mình. Hoắc Cải lập tức eo không tê, chân không nhũn, tim cũng không run rẩy nữa. Bởi vì y đã nhận ra chủ nhân của giọng nói, chính là vị đại hiệp luôn thích nửa đêm canh ba bịt mặt chạy khắp nơi đó. Hoắc Cải mở cửa ra, đại hiệp bịt mặt tay phất một cái, bốn tên đại hán đó liền “thụp, thụp” ngã vào trong phòng như bốn cái bánh sủi cảo. Đại hiệp bịt mặt thuận tay đóng cửa, Hoắc Cải liền xoay người mở cửa sổ, sắc trăng vừa đẹp, chiếu sáng cả phòng. “Chuyện này là thế nào?” Hoắc Cải quét mắt nhìn bốn tên thổ phỉ bị thu phục, không vui trừng mắt nhìn đại hiệp: “Đừng nói với ta là ngươi vừa khéo qua đường, thế nên thuận tay anh hùng cứu mỹ đấy.” Đại hiệp thấp giọng cười, châm chọc nói: “Ta chỉ vừa khéo ở trong khách điếm này, vừa khéo biết ngươi ở phòng hạng nhất số 2, vừa khéo nửa đêm nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lạ, thế nên mới cứu mỹ nhân mà thôi.” Thái độ qua quýt này của đại hiệp thực sự quá thích ăn đòn, Hoắc Cải vừa nghĩ đến kế hoạch tính toán tỉ mỉ của mình lại bị tên này không hiểu ra làm sao lại phá hoại lần nữa, liền hận không thể nhào tới cắn cho tên khốn kiếp này một cái. Hoắc Cải không nhịn được tức giận trừng mắt: “Ngươi con mẹ nó ngoại trừ biết phá hoại còn biết làm gì nữa?!” Đại hiệp đi đến trước mặt Hoắc Cải, ngón tay thon dài hữu lực đột ngột nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của y, ngón cái chầm chậm vuốt ve, cả đầu theo đó cũng áp xuống, tiến gần bên tai Hoắc Cải, cười đùa nói: “Ta không chỉ biết phá hoại, mà còn biết làm nữ nhân.” Sắc mặt Hoắc Cải chợt biến, bản thân lúc này lại đang mặc đồ nữ, mà đại hiệp dùng tư thế này nói ra lời thoại đó, dường như rất sâu xa nha. Hoắc Cải chau mày, tên đại hiệp này rõ ràng là thẳng, hiện tại lại trêu chọc mình như vậy, rõ ràng có ý hạ nhục, bản thân rốt cuộc có chỗ nào đắc tội vị đại gia này? Rõ ràng mình và tên này lúc trước đi theo mô típ manga shounen, sao chớp mắt liền biến thành mô típ **cẩu huyết rồi? Hoắc Cải thử ngọ nguậy đầu, cằm lại bị bóp càng chặt hơn, thậm chí có chút đau đớn. Hoắc Cải trầm giọng, trực tiếp nói: “Ngươi có gì bất mãn với tại hạ, chẳng bằng nói thẳng ra.” Đại hiệp giơ bàn tay kia lên nhè nhẹ vỗ vỗ vào má Hoắc Cải, cười nhạo nói: “Bản lĩnh chơi đùa nhân tâm của Vạn công tử vô cùng xuất sắc, ta nào dám có gì bất mãn. Chỉ là muốn mời Vạn công tử giải thích một chút, tại sao miệng ngài nói là tìm người thân, chuyện làm ra lại là tìm kẻ thù. Tại hạ dù sao cũng vì chuyện tìm kiếm thân nhân của ngài mà dốc hết sức mọn, nếu như không cẩn thận trợ Trụ vi ngược, thì sẽ khiến lương tâm bất an.” Hoắc Cải nâng mắt nhìn, liền bắt gặp đôi mắt thâm trầm giận dữ của đại hiệp, lập tức toàn thân lạnh lẽo. Thì ra, tên này đang giận mình đã giấu giếm sự thật, lợi dụng hắn. Vậy, hắn rốt cuộc theo đuôi mình từ lúc nào, và biết được bao nhiêu rồi? Hoắc Cải trong nháy mắt nhớ lại tiếng động lạ mình nghe thấy khi mặc đồ nữ ra khỏi cửa, còn có tên nam nhân đầu vuông kéo mình lại kia. Hoắc Cải lấy dũng khí, hỏi ngược lại: “Ngươi theo dõi ta sao?” Tay đại hiệp lại tăng thêm lực, từ trên nhìn xuống Hoắc Cải, trầm mặc nhìn nhau. Hắn không định giải thích với thiếu niên âm độc quỷ quyệt này chút nào, bản thân chẳng qua ngẫu nhiên phát hiện địa chỉ cuốn hộ tịch cuối cùng y xem thuận đường với mình, lại biết y rất mong muốn tìm ra người thân, thế là có lòng tốt đợi y, định âm thầm hộ tống. Thế nhưng không ngờ, xe ngựa lại chạy theo một hướng khác, mới hiếu kỳ đi theo, cuối cùng phát hiện bản thân đã bị người ta coi như thằng ngốc. Đáng cười bản thân từ đầu đến cuối đều bị lừa gạt lợi dụng, ngay cả địa chỉ hộ tịch chân chính cũng chưa từng biết rõ, còn tràn đầy hy vọng được nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của thiếu niên khi gặp lại người thân. May sao vừa khéo, nếu không tiểu công tử Thường gia đó, nói không chừng đã hứng trọn độc thủ của tên lừa đảo này rồi. Hoắc Cải trong lòng biết vị đại hiệp này đã tức giận thật sự, mà bản thân rõ ràng đối với hắn đã không phải bình cứu hỏa mà là nơi trút giận rồi, chỉ đành tỏ ra yếu thế nói: “Ta đúng là đến tìm kẻ thù, ta biết ngươi trước nay vẫn luôn trọng đạo thủ nghĩa, sợ ngươi hất tay bỏ mặc, bất đắc dĩ mới giấu ngươi, xin lỗi.” “Ồ? Chỉ là không biết vị Thường công tử mà ngươi trước nay chưa từng gặp mặt làm thế nào mà khiến ngươi thù hận, có thể khiến ngươi phải ra thủ đoạn độc ác đến mức ‘cắt gân tay, bán vào kỹ viện’.” Giọng nói của đại hiệp cực kỳ dịu dàng, lọt vào tai thì đầy ý trào phúng. Hoắc Cải nghĩ đến lần trước đánh lưu manh chặt tiểu điểu, vị đại hiệp này cũng ngăn cản chất vấn mình như thế, lòng biết lại là thủ đoạn âm hiểm của mình đã chạm đến trái tim nhân nghĩa nhạy cảm của đại hiệp rồi, nhất thời cảm thấy không kiên nhẫn. Cứ khi nào gia chém boss ngươi liền nhảy ra là thế quái nào chứ, chẳng lẽ làm một pop-up quảng cáo công ích rất có cảm giác thành tựu sao?! Hoắc Cải nhẫn nại ứng phó: “Thường Cốc Phong đích thực chưa từng đắc tội ta, nhưng chuyện này liên quan đến ân oán đời trước, ta cũng chỉ báo thù cho người khác thôi, nên mới ra tay độc ác với hắn như vậy.” Hoắc Cải một câu này không những nói dối, mà hai mắt lúc này còn có vẻ chính trực thành khẩn vô cùng. Đại hiệp tưởng tượng ra một chuỗi ái hận tình thù trong đại trạch viện, cảm thấy lời giải thích này có vẻ lọt tai, có điều, cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở. “Báo thù cho người khác? Báo thù cho người khác dùng phương thức nào chẳng được, hà tất nhất định phải dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy, ngươi dám nói ngươi một chút tư tâm cũng không có không?” Đại hiệp bóp cằm Hoắc Cải bức y ngẩng cao đầu lên chút nữa, lạnh lẽo nhìn y chằm chằm. Hoắc Cải trong lòng run rẩy, y không thể không thừa nhận, bố cục lần này độc ác tuyệt tình như vậy không phải chỉ vì yêu cầu chém boss, mà còn vì, y sợ, sợ bản thân rơi vào tình cảnh đáng sợ giống như Vạn Nhận Luân lúc đầu. Sợ đến mức vừa hạ thủ liền hận không thể đánh cho đối phương xương gãy gân lìa, sợ đến mức thà hấp tấp ra tay cũng không dám để đối thủ một chút cơ hội để thở. “Sao thế, không dám nói sao?” Đại hiệp giễu cợt nói. Hoắc Cải nhìn thẳng vào mặt người này, nộ hỏa vẫn luôn ra sức áp chế trong lòng lúc này không thể khống chế được nữa mà bộc phát. Y chẳng qua chỉ là một con thú yếu ớt bị Vạn Nhận Luân cưỡng chế nhốt vào đấu thú trường, ngoại trừ giết chóc, y không còn lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ chỉ vì y hạ thủ nhanh hơn những con thú khác, thủ đoạn độc ác hơn những con thú khác, bị thương ít hơn những con thú khác thì đáng bị chất vấn đáng bị khinh bỉ sao?! Đúng, y âm hiểm y vô sỉ, y thừa nhận! Y từ trước đến nay chưa từng hy vọng có người biện hộ cho hành vi của Hoắc Cải y, nói y chỉ vì bất đắc dĩ. Thế nhưng, khi y dốc toàn bộ sức lực giành lấy chiến thắng, tại sao lại cứ phải dựa vào danh nghĩa đạo nghĩa chen ngang, khiến y thất bại trong gang tấc chứ. Thắng thua tự có giá, y tự chịu trách nhiệm, lương tâm khiển trách, y tự gánh vác, mà ngươi, một tên diễn viên quần chúng chẳng biết chiu từ đâu ra, rốt cuộc có lập trường gì đứng trên đầu gia khoa chân múa tay chứ? Ngươi con mẹ nó cho rằng ngươi là ai? Muốn bảo vệ tình yêu và chính nghĩa trên Trái Đất này thì ngươi đi làm Thánh đấu sĩ ấy, cứ túm lấy giày vò một mình gia cũng coi như có bản lĩnh sao? Hoắc Cải tát một cái hất tay đại hiệp ra, cười lạnh nói: “Ta có gì mà không dám nói chứ, ta chính là muốn khiến cho Thường Cốc Phong vĩnh viễn không có ngày vực dậy, đường chết của hắn chính là đường sống của ta, ta đã làm thì không sợ kẻ khác chửi mắng, càng chẳng sợ một tên đại hiệp như ngươi chửi mắng.” Đại hiệp bị con thú nhỏ bất ngờ xù lông này khiến cho có chút sững sờ. Ngón trỏ Hoắc Cải mạnh mẽ chỉ vào ngực đại hiệp, thấp giọng gầm lên: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, sứ giả chính nghĩa hay là đại sĩ vệ đạo? Ngươi chẳng qua chỉ là dựa vào võ lực cường đại, bức người khác đi theo con đường của ngươi mà thôi. Ngươi cho rằng điều ngươi kiên trì giữ vững thì chính là chính đạo chắc? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như người mà ta đối phó là những tên hán tử trung niên dáng vẻ dung tục, ngươi sẽ phản ứng như thế này sao? Ngươi chẳng biết cái gì hết, nhưng lại ra vẻ hiệp nghĩa hiểu rõ tất cả, chỉ trích người khác, tự cho mình đúng, thật nực cười vô cùng.” Đại hiệp bị ánh mắt phẫn nộ của Hoắc Cải kích thích, hô hấp hơi khựng lại, hắn không cách nào phản bác, nếu như người Hoắc Cải hạ thủ đối phó thực sự có dáng vẻ dung tục, hắn rất có khả năng sẽ để mặc cho mọi chuyện xảy ra, mà không phải trực tiếp phá hoại kế hoạch của y. Hắn thực sự đã dựa vào yêu ghét của bản thân mà đánh giá mọi việc, hắn chẳng biết gì hết, mà hắn lẽ đương nhiên nhận định bản thân là chính nghĩa, người khác là ti tiện. Đại hiệp nhắm mắt lại, để tâm tình bình tĩnh lại, im lặng một lúc lâu, hắn mở mắt ra, ánh mắt sáng rõ nhìn vào Hoắc Cải: “Ta thừa nhận, ta thực sự đã phá hoại kế hoạch của ngươi khi chưa biết chút gì về nội tình. Thế nhưng, ngươi lừa dối ta, đây là sự thực; Thủ đoạn của ngươi âm tà, đây là sự thật. Ta không giận vì bị ngươi lợi dụng, không muốn trở thành đồng lõa với ngươi nên mới chen vào. Điều này có lẽ chẳng liên quan gì đến đạo hiệp nghĩa, nhưng điều này là lựa chọn ta căn cứ vào lương tâm, ta không thẹn với lương tâm, cũng sẽ không hối hận.” Hoắc Cải cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên bàn tay thon dài như trúc đốt tay rõ ràng của đối phương, bàn tay này đã từng che mắt mình, vì không muốn để mình nhìn thấy máu tanh; bàn tay này đã từng ôm eo mình, mang theo mình cưỡi gió thâm nhập phủ Thích sử; bàn tay này đã nắm lấy vai mình, chỉ vì sợ mình sẽ ngã xuống đất… Mà bây giờ, cũng là bàn tay này, hủy hoại bố cục của mình. Lòng người như cúc hoa của tiểu quan, hôm nay nở rộ vì ngươi, ngày mai liền hướng về người khác, chỉ cười Hoắc Cải ngươi coi tiểu quan là một nửa đời mình, một lòng tình nguyện cho rằng cúc hoa đó cho dù không nở vì hắn, cũng sẽ không bao giờ lao vào vòng tay của hoàng qua nhà người. Còn oán trách một hồi như đứa ngốc bị vợ bỏ, thực sự quá khó coi rồi. Hoắc Cải cười khổ: “Ta vốn tưởng rằng ngươi là đường về của ta, lại không ngờ, ngươi lại là bước đường cùng.” Hoắc Cải hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hai mắt không còn ba lan: “Cho dù nói thế nào, đối với những gì ngươi làm cho ta từ trước, ta vẫn luôn cảm kích vô cùng. Nhưng mối thù này, ta không thể không báo. Ngươi muốn bảo vệ Thường Cốc Phong suốt sao?” “Phải thì sao, không phải thì sao?” Đại hiệp giọng mang theo khiêu khích, hắn không thích ánh mắt lúc này của Hoắc Cải, cực kỳ không thích. Hoắc Cải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi mạnh ta yếu, ta có thể làm gì được ngươi chứ. Ngươi vì lúc trước tìm người đã giúp đỡ, nên không nguyện thấy Thường Cốc Phong bị ta hại. Mà ngươi, không thể bảo vệ hắn được mãi, còn ta, lại là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng đã định sẽ hạ thủ với Thường Cốc Phong. Cho nên, để từ nay về sau không chọc phải một kẻ địch cường đại như ngươi, ta chỉ có thể hỏi rõ ngươi. Nếu như ta không dùng những thủ đoạn âm tà nữa, ngươi có thể không can thiệp vào việc ta trả thù Thường Cốc Phong chứ?” Đại hiệp nhướn mày, trong giọng nói ẩn chứa nguy hiểm: “Ta căn bản không cần bảo vệ Thường Cốc Phong suốt, ta chỉ cần chỉ cho Thường Cốc Phong xem sự trả thù của ngươi, bảo hắn cẩn thận phòng bị là được. Ngươi không tiếc mặc đồ nữ trước mặt mọi người, không phải chính vì sợ Thường Cốc Phong chú ý đến ngươi sao, ta cược rằng, chỉ cần ngươi lộ ra dung mạo thật trước mặt hắn, nhất định sẽ không dám khinh cử vọng động nữa.” Đồng tử của Hoắc Cải co rút, vừa kinh vừa nộ. “Ngươi dường như rất sợ?” Đại hiệp khẽ cười: “Không muốn ta làm như vậy? Vậy ngươi chẳng phải là nên ra một cái giá nào đó để mua chuộc ta chứ?” Đại hiệp, ngươi có thể không cao thượng, nhưng ngươi không thể thất đức như thế! Hoắc Cải khóc không ra nước mắt: “Ta chỉ có 100 lượng bạc.” “Ta không cần tiền của ngươi…” Hoắc Cải nhanh chóng ôm ngực lùi lại: “Ta không bán thân.” Đại hiệp hắc tuyến, chẳng lẽ trông hắn giống mấy tên tham tài háo sắc lắm sao? Tuy rằng tiểu tử này đích thực trông rất ngon miệng… Hơ, không được nghĩ, không được nghĩ! “Chỉ cần ngươi đồng ý từ nay về sau làm việc cho ta vô điều kiện, ta sẽ không can thiệp vào việc ngươi dùng thủ đoạn chính đáng báo thù Thường Cốc Phong.” Đại hiệp nói ra điều kiện, hắn đã bị người ta lợi dụng không công một lần, đương nhiên phải lợi dụng lại. Nếu như tất cả những tình cảm trước đây đều là hư ảo, dứt khoát loại bỏ tất cả những cảm xúc không cần thiết, chỉ chừa lại giao dịch lợi ích trắng trợn là được. “Được.” Hoắc Cải gật đầu, “Hiện tại ngươi có thể xử lý bốn con lợn chết này rồi chứ?” Đại hiệp không nói hai lời, sạch sẽ gọn ghẽ ném cả bốn tên từ trên cửa sổ xuống. Hoắc Cải co rút khóe miệng, chuẩn bị ra ngoài giải quyết mỹ nhân ngủ say phòng bên cạnh. “Nhân lúc đối phương bị hạ dược hạ thủ không được coi là con đường chính đáng gì đâu nha.” Đại hiệp thong thả mở miệng từ phía sau. Kẻ mạnh đã mở miệng rồi, kẻ yếu dù sao cũng chỉ đành đứng yên nhìn cơ hội tốt tuột khỏi tay như nước chảy mà thôi. Hoắc Cải bi phẫn trừng mắt nhìn đại hiệp, ức chế trèo lên giường duỗi thẳng cẳng, nếu như không phải gia đánh không lại ngươi, gia đã đánh cho ngươi không còn có thể tự xử rồi! Đại hiệp nào đó khoanh tay đứng bên giường, nhìn cái kén to vật trên giường, khe khẽ thở dài. Rõ ràng là một người trông rất sạch sẽ, tại sao lại có tâm địa rắn rết thế chứ? Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn là người lạ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]