Gió cao trăng khuất, vạn vật im ắng, nam nhân che mặt, thiếu niên yêu kiều… Cái đầu chứa đầy những thứ không hài hòa của Hoắc Cải không quá hai giây liền rút ra một kết luận bi thảm: theo lối mòn tiêu chuẩn, mình nếu như không bị cướp sắc thì sẽ bị cướp cả tiền lẫn sắc. Thế là Hoắc Cải nhìn chăm chăm tên tội phạm cưỡng X tương lai, lông tơ dựng đứng, lập tức suy nghĩ phương án chạy trốn. Sự chú ý của đại hiệp giấu mặt đang còn đặt lên tập bản thảo trong tay, mày kiếm nhướn thành một đường cong nghi hoặc: “Sao lại toàn chữ sai thế?” Đúng lúc này, chậu than bị Hoắc Cải một cước đá bay, than hồng nóng bỏng vung vãi trong không trung, tập kích thẳng đến hạ thân của đại hiệp. Hoắc Cải một tay đặt lên thanh chủy thủ cố định bên đùi, đối diện đại hiệp giấu mặt nhanh chóng lùi về sau. Há miệng định cao giọng kêu cứu… Thế nhưng, sự thật chứng minh, nam nhân dám nửa đêm canh ba trèo tường nhà cha kế nhất định phải có kỹ thuật! Đại hiệp xoay người một cái, liền né đến bên người Hoắc Cải, cánh tay khẽ vươn ra, kịp thời bịt miệng Hoắc Cải, lại thuận tay ôm lấy người vào trong lòng. Cùng lúc, đại hiệp một chân giơ ra, đôi hài cong lên, đặt chậu than vững vàng giữa cổ chân. Vài mẩu than vung vãi trên không vẫn chưa tiếp đất, đại hiệp một chân giơ chậu than ra, nhích, dịch, nhảy, xoay vài cái, liền đem những mẩu than vung vãi đó từng mẩu từng mẩu thu vào trong chậu. Đại công cáo thành, đại hiệp hạ thấp chân, duỗi bàn chân và cẳng chân thành một đường thẳng, chậu than liền thuận theo chân chầm chậm trượt trở về mặt đất, phát ra một tiếng “cạch” rất khẽ, như thể tiếng tán thán. Hoắc Cải nhìn một màn biểu diễn kỳ diệu này, lòng lập tức cảm thấy càng thêm lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng đối phương lo ngăn chậu than rơi thì không thể kịp bịt miệng, lo bịt miệng sẽ không kịp ngăn chậu than, không ngờ tên này chân tay đa năng y như con bạch tuộc, bản thân không những không thể phát ra tiếng kêu cứu, ngay cả tiếng va đập cũng chẳng thể tạo ra. Cứu viện phù vân đến thế sao, để lại gia một tiểu thụ thụ đơn độc chiến đấu với loại quái vật thuộc tính võ lực cao, vận mệnh ngươi nỡ nhẫn tâm vậy sao oa oa oa~ “Chẳng qua là đọc bản thảo của ngươi mà thôi, cần đến mức giết người diệt khẩu vậy không?” Giọng nói lười nhác của nam nhân mang theo ý trêu chọc nhàn nhạt, như thể không hề cảm thấy không vui vì bị lén tập kích. Đôi tai nhỏ của Hoắc Cải vẫy vẫy, giọng nói này nghe có vẻ hơi quen tai; tình cảnh này trông có vẻ hơi quen mắt… Thế là tư duy của Hoắc Cải sau khi bơi lượn vòng quanh biển hủ tà ác, cuối cùng cũng đã trở về với thế giới của người bình thường, bắt đầu phản ứng lại, tình cảnh này có lẽ nên gọi là cố nhân từ trên trời rơi xuống chứ không phải kẻ xấu từ trên trời rơi xuống. Hoắc Cải thả lỏng thân thể căng thẳng, tay đặt trên chủy thủ giơ lên, nhè nhẹ vỗ vỗ vào bàn tay lớn thon dài đang bịt miệng mình. Đại hiệp giấu mặt khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng hé bàn tay ra một khe rất rất nhỏ. Hoắc Cải xoay đầu, cố gắng nhìn ra đôi mày cặp mắt thấp thoáng trong màn đêm đen của đại hiệp: “Ngươi là tên hiệp sĩ đến gây loạn thêm đêm đó sao?” “Này, ta tốt xấu gì cũng đã giúp ngươi trói người, tuyệt hậu hoạn không phải sao?” Đại hiệp giấu mặt bất mãn lẩm bẩm, hạ thấp rèm mi đối mắt với Hoắc Cải, đôi mắt ánh lên ngọn lửa âm trầm, vừa u tối lại vừa sáng ngời. Khẳng định đúng người, Hoắc Cải lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Nhưng lại có một nghi vấn khác nảy lên trong đầu, bên cạnh tiểu thụ nhân vật chính xuất hiện một nam nhân công năng X bình thường nhất định phải có ý nghĩa nào đó, nếu như không phải để nảy sinh JQ thì chính là để phát triển tình tiết câu chuyện. Vị đại hiệp này lại lần nữa được vận mệnh ném đến trước mặt mình, rốt cuộc là có tác dụng gì? “Ngươi cố ý đến tìm ta sao?” Hoắc Cải lùi ra hai bước, trực tiếp hỏi. Đại hiệp giấu mặt nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt vô tội nhìn Hoắc Cải: “Đâu có. Lúc ta đứng trên cao ngắm trăng, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy trong đêm tối có ánh lửa bùng lên, hết sức gây chú ý; lại nghe thấy trong đêm tĩnh mịch phát ra từng tràng cười quỷ dị, hết sức đáng sợ. Nhất thời hiếu kỳ, liền bị ngươi thu hút đến đây.” Giữa đêm mùa hè đốt chậu than đúng là rất dễ khiến người khác tò mò, Hoắc Cải gật gật đầu, suy nghĩ xem chiêu triệu hoán dã thú này có tác dụng gì – trong tiểu thuyết trên giang hồ dường như vẫn luôn có một cơ sở thần kỳ có thể mua đủ loại tình báo, có lẽ có thể thử thông qua đại hiệp này để tìm kiếm Thường Cốc Phong. “Nửa đêm ngươi đốt cái gì thế này? Cả bản thảo đều là chữ sai, ta đọc kỹ mới miễn cưỡng nhận ra một nửa, hơn nữa nội dung này dường như có chút… kỳ quái.” Đại hiệp giấu mặt – bé hiếu kỳ lại cầm bản thảo, nghiêm túc tìm tòi, trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin vào nội dung mình suy đoán. Hoắc Cải, một tác giả cấp hồng phấn, tiểu thuyết tuyệt đối không sợ người lạ đọc được. Níu tay ôm ấp chưa chắc đã cao thượng hơn sóc l*, bạo cúc hoa, Hoắc Cải vẫn luôn tin tưởng, có thể xuất phát từ “muốn sao, cầu xin ta đi?!” tà mị cuồng quyến viết ra “nô gia rất yêu ngươi~” sâu sắc tự đáy lòng mới được coi là đẳng cấp. (cấp hồng phấn: tác giả viết được nhiều tác phẩm nhất; cuồng quyến: hào sảng nhưng không vượt quá phép tắc nhất định) Tuy rằng những thứ y viết ra trước nay vẫn luôn rất đồi tr*y rất bạo lực, nhưng Hoắc Cải từ trước đến nay đều giữ vững tâm thái tốt đẹp rằng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy vinh quang, chạy băng băng trên con đường tam tục, chỉ cần không bị report, lá cờ YD vĩnh viễn phất cao! (Tam tục: dung tục, thấp kém, mị tục) Cho nên nhìn thấy đại hiệp giấu mặt dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu ngược văn cao H của mình, Hoắc Cải hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ thuần lương nào kiểu “Ya, viết thứ bẩn thỉu này bị bắt quả tang, ngượng ngùng quá xấu hổ quá.”, mà căn cứ vào tố chất nghề nghiệp ta viết H ta tự hào, thản nhiên nói: “Đấy là bản thảo ta viết, là truyện diễm tình.” Đại hiệp giấu mặt còn đang rối rắm vấn đề ‘Rốt cuộc là tư tưởng bản thân quá dơ bẩn, hay là nội dung này quá dơ bẩn?’ bị câu trả lời tiêu chuẩn đột ngột đập trúng, tay cầm bản thảo run lên, trợn tròn mắt nhìn Hoắc Cải lúc lâu không cất lên lời; gặp lại nhau chưa đầy một tuần trà, thiếu niên nhu thuận xinh đẹp này lại lần nữa dùng hiện thực đầy máu dạy cho mình cái gì gọi là nhìn người không thể xét qua tướng mạo! Hoắc Cải nhân lúc đại hiệp giấu mặt cứng đờ người, thuận tay giật bản thảo về, ném cả vào trong chậu than, màu đỏ vàng diễm lệ bập bùng, giấy trắng, mực đen, trong giây lát, hóa thành tro tàn. Dáng người mảnh dẻ của Hoắc Cải được ánh sáng ấm áp khắc lên một cái bóng mờ ám, thế nên vẻ mặt mơ hồ không rõ, tinh quang lưu chuyển trong mắt lướt qua trong khoảng khắc, hóa thành nét cười tính toán bên môi. Đại hiệp giấu mặt nghẹn một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Tại sao ngươi lại viết cái thứ…” Hoắc Cải quay đầu nhìn vào đôi mắt của đối phương, bờ môi khép mở, khẽ khàng thốt ra hai tiếng: “Vì tiền.” “Hả?” Vừa rồi mới bị lời nói thật đáng sợ của Hoắc Cải đả kích một trận, đại hiệp giấu mặt nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn đỡ được đợt đả kích thứ hai, nhất thời không thể phản ứng lại. Hoắc Cải nhếch khóe miệng, cười khổ: “Thư sinh vô dụng mọi bề, ta một kẻ vô danh tiểu tốt, nếu như muốn kiếm tiền mưu sinh, có việc gì nhanh hơn tiện hơn viết những thứ này.” “Vậy ngươi…” Đại hiệp giấu mặt nhìn vào tro tàn trong chậu than, không biết nên nói gì mới tốt. Hoắc Cải khẽ đá chậu than một cái, cười giễu: “Đáng tiếc ta rốt cuộc vẫn không thể vượt qua được bản thân, ngay một chương viết thử khó hiểu đến mức này cũng không dám để người khác đọc, chứ nói gì đến việc viết một cách quy cách hoàn chỉnh đưa đi đổi tiền, thật là vô dụng.” Trong đầu đại hiệp giấu mặt tự nhiên hiện lên một khung cảnh: thiếu niên nhỏ nhắn cuộn tròn ngồi bên chậu than, tay run rẩy ném bản thảo mình viết cực khổ vào trong lửa, trên mặt mang theo thần sắc xấu hổ mà tự giễu, lòng liêm sỉ nghẹn trong họng, dây lý trí thít chặt cổ, không biết nói gì, thế nên chỉ đành miễn cưỡng nhếch khóe môi, phát ra những tiếng cười khô khốc. Khung cảnh càng rõ nét, sự thương hại không kìm được manh nha, đại hiệp giấu mặt không thể không thừa nhận, đối diện thiếu niên trước mặt, hắn vẫn luôn mềm lòng. Hắn kính trọng sự ngoan độc để đạt được mục đích không từ thủ đoạn của thiếu niên, cũng thương cho sự quyết tuyệt vì nghĩa mà không chùn bước, chạy theo con đường riêng của thiếu niên. Cái đáng thẹn bản chất hoàn toàn không phải là sai lầm của cá nhân, mà là sự nhục nhã khi bị người khác nhìn thấy. Thân thể đại hiệp giấu mặt có chút cứng ngắc, hắn chợt ý thức được bản thân dường như đang xen vào chuyện riêng tư của đối phương, còn ép đối phương giãi bày chuyện xấu xa vốn có thể giấu nhẹm đi, trải ra trước mặt người. Hắn không khỏi nghĩ, nếu như bản thân không xuất hiện, thiếu niên hẳn không lâm vào sự gượng gạo lúc này. Cố ra vẻ thoải mái, hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, cố nhịn cảm giác xấu hổ vô cùng, miễn cưỡng vươn thẳng lưng cười cho bản thân xem. Hắn nghĩ, hắn vẫn lên làm chút gì đó, để bù lại phần nào sự thất thố vô tâm của mình. “Gia đình ngươi cũng coi như giàu có, tại sao lại muốn kiếm tiền?” Vẫn chưa ý thức được chân lý ‘tiểu thụ rất nguy hiểm, tưởng tượng nên thận trọng.’, đại hiệp giấu mặt liền ngoan ngoãn chạy đến cái bẫy của Hoắc Cải. Hoắc Cải chợt nhắm mắt lại, thân thể khe khẽ run rẩy, giọng nói vốn trong trẻo giống như bị xé toạc, khô khốc như tấm lụa sờn: “Ngươi có đồng ý cho ta mượn một bên tai không, sau đêm nay, ngươi coi như ngươi chưa từng nghe thấy, ta cũng chưa từng nói gì.” Một bí mật sắp trải ra trước mắt, đại hiệp giấu mặt phát hiện bản thân rất đáng xấu hổ mà… mừng thầm, cảm giác được tin tưởng tuyệt vời biết bao, đặc biệt là được một thiếu niên giảo hoạt mà độc lập tin tưởng. Sự thật chứng minh, một thời gian không gặp, vị đại hiệp nào đó vết sẹo lần trước đã khỏi hoàn toàn, không những quên đi đau đớn, còn gieo xuống khuynh hướng tiềm tàng mong muốn bị S. Hoắc Cải dứt khoát chọn một vùng đất trống, ngồi trên mặt đất quay lưng lại với đại hiệp giấu mặt, khẽ vùi đầu xuống, che giấu tất cả biểu cảm, lời nói dối nghiền ngẫm thật lâu cuối cùng cũng thuận lợi thốt ra… “Ta từ nhỏ đã bị phụ thân ghẻ lạnh, giống như loài cỏ dại vô danh ở hậu viện. Ta vẫn luôn cho rằng đó là vì ta không đủ ưu tú, không đáng để phụ thân coi trọng, đáng tiếc đến tận khi ta có công danh, ông ấy vẫn không chịu để mắt tới ta nhiều hơn. Trước đây không lâu ta mới biết, thì ra ta không phải con ruột của phụ thân ta. Cũng làm khó ông ấy nhẫn nhịn ra bao lâu như vậy, kỳ thực vẫn luôn hận không thể trực tiếp đá ta ra khỏi nhà! Cơ duyên vừa khéo, ta nhận được tung tích một người thân, hiện tại ta kiếm được tiền liền rời khỏi Vạn gia, đi tìm người nhà chân chính đó của ta. Ta không cầu có một gia đình của riêng mình, ta chỉ muốn nhìn xem người thân của ta có dáng vẻ thế nào, sống có tốt không? Có điều biển người mênh mông, cho dù ta có đầu mối cũng chưa chắc đã tìm được người, nói không chừng chỉ có thể ổn định con đường mưu sinh trước, mới có thể bắt tay vào tìm.” “Ngươi nếu như tin tưởng ta, chẳng bằng nói đầu mối ngươi nhận được cho ta nghe, ta tuy rằng không dám đảm bảo thành công, nhưng cũng có một số cách.” Đại hiệp giấu mặt thăm dò mở miệng, hắn chịu đưa tay ra, nhưng không biết thiếu niên này có chịu nhận sự giúp đỡ không. Quả nhiên có tác dụng! Hoắc Cải nỗ lực đè thấp giọng nói, để tránh làm lộ, thế nên giọng nói yếu ớt càng trở nên thê lương: “Ta biết tên họ, tuổi tác và tướng mạo tương đối của người đó, còn biết hắn chắc hẳn chỉ ở trong Khôn thành này.” “Gia thế hắn thế nào?” Đại hiệp giấu mặt bất ngờ hỏi. Hoắc Cải suy xét một chút tiêu chuẩn chọn bạn đời của Trần Bách Chu, đoán: “Chắc hẳn là đại tộc thế gia, không làm ăn buôn bán lớn cũng là dòng dõi thư hương…” Đại hiệp giấu mặt nhướn mày nói: “Nếu những gì ngươi miêu tả là thật, ta đúng thực có các giúp ngươi tìm ra người đó.” Thú triệu hoán ngoan ngoãn nhảy vào hố, hy vọng qua cửa ở ngay trước mắt, Hoắc Cải nhịn không được mở cờ trong bụng, cái gì gọi là nhân phẩm kiên-đĩnh (thẳng-cứng),giống như gia cho dù đã hết cách, cũng lập tức có sinh vật từ trên trời rơi xuống bắc thang cho, thế này chính là kiên-đĩnh bất đảo trong truyền thuyết! Hoắc Cải đột nhiên đứng dậy, một đôi mắt đào hoa long lanh nhìn đại hiệp giấu mặt. Nhìn bộ dạng đầy kỳ vọng của người trước mặt, tâm tình đại hiệp giấu mặt cũng theo đó mà tốt hơn không ít, mở miệng cười nói: “Ngươi nếu như đợi không được, ta hiện tại có thể mang ngươi đến chỗ đó, chỗ đó chắc hẳn có thứ ngươi cần tìm.” “Ừm, ta thay y phục liền đi theo ngươi.” Hoắc Cải vội vàng chạy trở về phòng, bố trí một phen, mang theo đủ đồ dùng cần thiết, liền chạy trở lại nóc nhà chuẩn bị xuất phát. “Ôm chặt ta, ta sắp mang theo ngươi bay đó.” Hô hấp ấm áp lướt qua bên tai, hai tay Hoắc Cải vòng qua đặt lên trên vai đại hiệp giấu mặt, mười ngón tay đan chặt vào nhau sau cổ đối phương, dựa sát người vào một chút: “Ngươi cũng phải ôm chặt ta, nếu như để ta ngã chết, ta làm ma cũng sẽ tìm ngươi chết cùng.” “Được thôi.” Cười khẽ một tiếng, cánh tay dùng sức ôm chặt cái eo mảnh khảnh của đối phương, mũi chân điểm một cái, liền tung người vào không trung. Hoắc Cải hoảng sợ trước phong cảnh lướt qua vun vút, dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong lòng đại hiệp giấu mặt. Tiếng gió như tiếng tiêu, tim đập như trống nổi, buổi tối này giống như một mộng cảnh kỳ ảo, thú triệu hoán của y hóa thân thành thú cưỡi, mang y chạy trên con đường trong game. Hoắc Cải cảm thán từ đáy lòng, tuy rằng thân là một nhân vật chính bị cuộc sống lăn qua lộn lại đè nghiến thành bã, chỉ cần có thể chịu đựng được sự chà đạp không bao giờ hết, giữ được hơi thở cuối cùng, vứt bỏ được áp lực trùng trùng. Rồi sẽ có một ngày, sẽ đợi được tình tiết thuộc về mình và NPC qua cửa. Nắm vững cơ hội là có thể thành công! “Đến rồi.” Đại hiệp giấu mặt ôm Hoắc Cải dừng lại trước một kiến trúc hùng vĩ. Hoắc Cải chậm rãi đứng vững trên mặt đất, đứng trước công trình vĩ đại trước mắt chầm chậm ngẩng đầu lên, không biết cơ sở tình báo trên giang hồ có dáng vẻ thế nào? Khi hình dáng của kiến trúc dần dần rõ nét trước mắt, Hoắc Cải đột nhiên lùi hai bước: WTF! Đây rõ ràng là phủ Thích sử mà? Thú triệu hoán ngươi mang gia đến chỗ này làm cái gì! “Ta vào trước tìm hiểu xem bọn họ để hộ tịch ở chỗ nào, chốc nữa sẽ mang ngươi vào, ngươi trước hãy ở đây đợi ta một lúc.” Đại hiệp giấu mặt hạ thấp giọng trình bày xong, nhoáng một cái người đã vào phủ Thích sử. Lập tức hiểu ra. Bàn tay Hoắc Cải chợt nắm chặt: Thì ra là vậy! Chỉ cần Thường Cốc Phong là tên có xuất thân bình thường nhất định sẽ được ghi vào sổ sách. Trong phủ Thích sử có đặt thông tin hộ tịch của nhân dân cả Khôn thành, thông tin của Thường Cốc Phong tất nhiên cũng ở trong đó. Chỉ cần kiên nhẫn lật tìm, nhất định có thể tìm ra thông tin hộ tịch của Thường Cốc Phong, đến lúc đó những thông tin như địa chỉ gia đình đương nhiên nằm trong lòng bàn tay. Hoắc Cải nhịn không được nhổ toẹt vào IQ của bản thân, bản thân khổ sở vất vả tìm bao nhiêu lâu cũng không kiếm được chút manh mối, lại còn không bằng một con thú triệu hoán. Có điều thân là một công dân tôn trọng pháp luật, bản thân lúc đầu tìm người không nghĩ đến việc đi hack kho tư liệu của cục công an cũng là chuyện bình thường. Không phải gia không anh minh, thực ra là gia quá thuần lương. Trước mắt hoa lên một cái, đại hiệp giấu mặt lại xuất hiện: “Đi, tìm được chỗ đó rồi.” Hoắc Cải ôm chặt đối phương, sau vài cái nhảy lên nhảy xuống, hai người thuận lợi đến được mục tiêu. Nhìn một phòng đầy tư liệu hộ tích, Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt. Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần ói máu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]