“Trần đại nhân, ngài có thể bảo người mang chút dấm đến không? Cổ họng của học trò bị xương cá đâm phải rồi.” Hoắc Cải ngậm thịt cá trong miệng, giọng nói run rẩy, nói dối không chút áp lực.
Trần Bách Chu sắc mặt khẽ biến, vội nói: “Đừng nói nữa, nếu như xương cá đâm sâu hơn thì hỏng.”
Nha hoàn đã nhanh nhẹn đi lấy dấm, Trần Bách Chu đứng dậy đến bên cạnh Hoắc Cải, cánh tay trắng trẻo thon dài vươn ra từ trong ống tay áo, giơ đến nửa đường lại thu trở về, trông có vẻ có vài phần gian nan không biết nên làm thế nào.
Hoắc Cải trong lòng phì cười, bị trói buộc bởi đạo đức lễ nghĩa, bị lôi kéo bởi tình cũ chuyện xưa. Ngã xuống ở đâu, liền bò dậy tại đó, Trần Bách Chu, ngươi làm công rất có tiền đồ.
Hoắc Cải trên mặt hiện lên một nụ cười an ủi, ngón tay phấn nộn nhè nhẹ vẽ xuống mặt bàn “Đâm không sâu, không cần lo lắng.”
Trần Bách Chu gật đầu, lo lắng trong mắt vẫn không tan biến.
Hạ nhân rất nhanh liền mang dấm đến, Hoắc Cải lấy tay áo che miệng, đưa bát đến bên môi, mùi dấm xộc vào mũi khiến Hoắc Cải nhịn không được chau mày. Chẳng lẽ điều gia đang làm chính là khổ nhục kế trong truyền thuyết? Cái lưỡi đáng thương của ta, để ngươi chịu khổ rồi, oa oa oa.
Hoắc Cải ngước mắt nhìn boss mục tiêu Trần Bách Chu, hy vọng ở ngay trước mắt, nhiệm vụ ở ngay trên tay, dũng sĩ Thiên Triều, vì nhiệm vụ vĩ đại trở về hiện đại, mọi hy sinh đều là đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343530/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.