Ngực chấn động mạnh, dòng chảy ấm áp từng chút một tràn ra, nhấn chìm toàn bộ linh hồn của Hoắc Cải, y cảm thấy tâm tư ngưng kết trong chú ấn đang cuồn cuộn như thủy triều, thì ra lượng lớn oán hận đó đã biến mất hơn phân nửa. Hoắc Cải cảm thấy nước mắt không chịu khống chế cứ điên cuồng trào ra, y cách một màn nước nhìn nam nhân diễm lệ đến ngạo mạn trước mắt, thẫn thờ thở dài.
Vạn Nhận Luân chịu đựng nỗi đau ngày một kinh khủng hơn, ngoan ngoãn làm vật thí nghiệm của Đông Phương Vị Minh. Toàn thân thương tích, đến cuối cùng vẫn không đổi lấy được chút thương tiếc nào của Đông Phương Vị Minh. Điều y tâm tâm niệm niệm muốn có chẳng qua chỉ là chút không đành lòng từ Đông Phương Vị Minh.
Hoắc Cải chớp chớp mắt, nước mắt lạnh băng kéo một vệt nước lấp lánh trên gò má, như thể vạch ra ranh giới. Thoát khỏi sự thao túng của những cảm xúc còn sót lại trên chú ấn, Hoắc Cải trong lòng khinh bỉ Vạn Nhận Luân một tràng: thân thể ngay cả bản thân mình cũng không biết trân trọng, thì sao có thể hy vọng người khác sẽ trân trọng được chứ, nói ngươi chết chẳng có chút ý nghĩa nào ngươi còn không thừa nhận.
“Sao lại càng khóc dữ hơn vậy?” Đông Phương Vị Minh phòng ngừa chu đáo, trước tiên nhìn lại tư thế hiện tại, tốt, không đè lên vết thương. Đông Phương Vị Minh ngẩng đầu, ngắm nhìn Hoắc Cải đang giàn giụa nước mắt, trong lòng nhịn không được kỳ vọng—— Đây là cảm động trước thâm tình của gia, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343515/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.