“Ta nhớ đệ rất sợ nhột, sao thế, bây giờ lại không sợ rồi, còn rất hưởng thụ?”
Đông Phương Vị Minh phun ra một câu như hỏi như không, không khí trong chốc lát như ngưng trệ. Đôi mày dài của hắn giãn ra, như ngọn liễu đong đưa cuối xuân; khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một độ cong ám muội như vầng trăng; mắt phượng của hắn híp lại…
Khóe mắt giương lên, là vui sướng —— ngươi, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta.
Ánh mắt khinh thường, là thất vọng —— ngươi, chẳng qua chỉ có thế.
Lông mi hạ xuống, là khinh miệt —— ngươi, đã không còn đáng để ta nhìn thẳng nữa rồi.
Hoắc Cải lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ lên đầu mình, lạnh lẽo đến tận xương. Y muộn màng phát hiện ra rằng bản thân đã phạm phải sai lầm rồi, một sai lầm nghiêm trọng.
Chẳng trách Đông Phương Vị Minh dám chấp nhận mối nguy sẽ trở mặt với mình mà cưỡng chiếm tiện nghi, chẳng trách hiện giờ Đông Phương Vị Minh lộ ra ánh mắt của kẻ thắng cuộc, là do bản thân mình đã lộ ra sơ hở trước, Đông Phương Vị Minh chẳng qua là đang nghiệm chứng suy đoán.
Lúc trước bản thân bị tập kích, sau khi Đông Phương Vị Minh chạy đến, mình vì muốn thăm dò Đông Phương Vị Minh và dẫn dụ giải chú ấn đã không nghĩ nhiều liền lựa chọn làm ra vẻ toàn tâm dựa dẫm, không hề phòng bị, mặc cho Đông Phương Vị Minh ôm ấp. Mà quên đi mất, phản ứng như vậy, cho dù có dùng lý do vừa thoát khỏi hiểm cảnh, tinh thần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343511/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.