“Con mèo này của đệ tên gì?” Đông Phương Vị Minh đẩy người xuống hố hết sức thỏa mãn lúc này mới nhàn rỗi hỏi thăm nhân vật phụ là con mèo. “Tên là Khởi Tư, huynh có thể gọi nó là Tiểu Khởi.” Hoắc Cải bị đẩy xuống hố hết sức thỏa mãn bế con mèo lên, vẻ mặt tươi cười đáp. “Có ý nghĩa sâu xa gì không?” Đông Phương Vị Minh nghiêm túc nhớ xem có điển cố nào liên quan hay không. Hoắc Cải cọ cọ cằm vào đầu mèo con, sâu xa cười: “Người không yêu thích mèo giống huynh không thể hiểu được đâu.” Cho nên mới nói, tiểu tử này quả nhiên vẫn ghi hận chuyện bị đả kích lúc trước… “Kỳ thực trước kia ta cũng từng nuôi mèo.” Đông Phương Vị Minh thân thiện đưa tay ra với mèo con. “Ngao ô” Ngón tay của Đông Phương Vị Minh lại lần nữa bị mèo con cắn rất nhiệt tình. Hoắc Cải tán thưởng xoa xoa đầu của Khởi Tư, hỏi: “Bởi vì huynh hay bị mèo cắn nên không nuôi nữa chứ gì?” Đông Phương Vị Minh mặt tối sầm: “Không phải…” Đông Phương Vị Minh giằng tay khỏi miệng Khởi Tư, miệng miễn cưỡng cong lên, sau đó liền duỗi ra. Hắn dựa lưng vào ghế, híp mắt chậm rãi nói: “Năm đó mười tuổi, trong một ngõ hẻm, ta nhìn thấy một con mèo, gầy gò, nho nhỏ, cực kỳ đáng thương. Cho nên ta bế nó về nuôi, làm ổ bằng gấm, cho ăn cá tươi, ngày ngày chăm sóc, chưa từng bỏ mặc. Sau đó… nó chạy mất, ta đuổi theo phía sau rất lâu, gào thét thật nhiều, nó vẫn cứ chạy theo con mèo đó, không chút do dự.” Hoắc Cải lật ngửa con mèo lên, lộ ra cái bụng trắng hếu, vùi đầu nhè nhẹ vuốt ve. Sắc mặt có chút cổ quái… Cái gọi là phía sau mỗi một quỷ súc đều có quá khứ đau thương, thì ra Đông Phương Vị Minh chính là bởi vì bị một con mèo vứt bỏ, cho nên mới tiến hóa thành một quỷ súc không màng đến nhân tình thế thái, quyết tâm ngược vạn thụ sao? Này này, cứ coi như gia không kể về bối cảnh gia đình, tuổi thơ, quá khứ của Đông Phương Vị Minh trong nguyên tác, cái thế giới này cũng không cần phải tự mình bổ khuyết đến mức sáo mòn thế chứ? Kiểu này có khác gì với một thằng ranh vì một cái màn thầu mà từ đó về sau bước lên con đường phản nhân dân, phản xã hội đâu chứ! “Có lẽ Khởi Tư của đệ một ngày nào đó cũng sẽ chạy đi mất không biết chừng.” Đông Phương Vị Minh nhìn con mèo Khởi Tư nằm ngửa trên đùi Hoắc Cải, cong móng vuốt, hạnh phúc híp mắt mà ác độc phán đoán. Khởi Tư vặn vẹo cái eo, meo lên một tiếng, Hoắc Cải ngoan ngoãn đổi bên tiếp tục gãi. “Vậy thì liền đuổi theo nó thôi.” “Đệ không để tâm sao?” Đông Phương Vị Minh miết đuôi của Khởi Tư, đong đưa trước mặt Khởi Tư. Con mèo ngốc hiếu kỳ vươn móng vuốt ra, cào cào về phía cái đuôi của mình, nhưng thế nào cũng không với tới được, thế là nhìn Hoắc Cải chằm chằm, đáng thương kêu meo meo. Hoắc Cải gạt tay Đông Phương Vị Minh ra, đưa cái đuôi đầy lông đến bên miệng Khởi Tư, để nó cắn chơi. (Này này!) Hoắc Cải nâng mông Khởi Tư lên, để nó cắn đuôi dễ dàng hơn một chút, cười híp mắt nói: “Cứ giống như Khởi Tư say sưa ôm lấy cái đuôi của mình vậy, nó cũng không thể nào hiểu được người chủ đó có ý nghĩa gì với nó, đệ có gì phải tính toán với một con mèo ngốc chứ?” Đông Phương Vị Minh bị Hoắc Cải so sánh không khác gì một đứa trẻ con ấu trĩ, chỉ lặng im không nói, là một quỷ súc thật tâm với mèo từ thời niên thiếu, hắn cực kỳ buồn bực. “Kỳ thực, nếu như nó rời xa đệ có khi có thể sống tốt hơn.” Hoắc Cải do dự một lát, thấp giọng nói. “Sao lại nói thế?”Hai tai của Đông Phương Vị Minh lập tức dựng thẳng lên. Hoắc Cải thở một hơi dài: “Đệ từng nuôi cá vàng, kết quả lúc cho chúng ăn không cẩn thận để chúng ăn quá no mà chết. Đệ từng nuôi rùa, kết quả một lần đi xa, lúc quay về nó đã bị chuột ăn chỉ còn lại vỏ. Đệ từng nuôi chim, kết quả, lúc thả ra bên ngoài, không biết nó ăn phải dây thừng nhà ai, bị nghẹn mà chết. Đệ từng nuôi chó, kết quả bị xe ngựa tông phải, khó khăn lắm mới cứu sống được thì lại bị bệnh mà chết. Huynh nói xem, có phải người như đệ không thích hợp nuôi thú cưng không?” “……” Đông Phương Vị Minh chỉ có thể mặc niệm trước lịch sử nuôi thú cưng đầy máu vè nước mặt của Hoắc Cải. “Đều không dễ dàng gì.” Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không thể kìm nổi mà chân thành cảm khái. Trong tiểu thuyết tình yêu trong sáng, bước đầu tiên của tình yêu là trao đổi nhật ký, tuy hai con người này không viết nhật ký, cho dù có viết nhật ký thì nội dung cũng cực kỳ khủng bố, nhưng cũng không trở ngại gì cho hai con người này coi việc để đối phương tìm hiểu lịch sử đầy máu và nước mắt thời niên thiếu của mình là một bước quan trọng để hiểu rõ lẫn nhau. Cho dù không thể đảm bảo độ đáng tin của tư liệu cá nhân, nhưng ít nhất cũng không tồn tại bỉ ổi giống như mấy kiểu người tình một đêm đúng không? “Thời gian không còn sớm nữa, đệ phải quay về rồi.” Hoắc Cải nhìn nhìn sắc trời, quyết định về sớm một chút, tránh khỏi việc đụng phải vị khách nào đến sớm, không cẩn thận lại “phiêu” mình một trận. “Ta tiễn đệ.” Đông Phương Vị Minh cũng hiểu rõ sự lo lắng trong lòng Hoắc Cải, cũng không giữ lại. Trong ống tay áo Hoắc Cải cất hộp gỗ tử đàn, trong lòng bế Khởi Tư, trước ánh mắt kinh ngạc của gã to xác giữ cửa, được Đông Phương Vị Minh tiễn ra bằng cửa sau. Ngõ nhỏ thông với cửa sau cũng là một xóm làng chơi, nửa đêm vô cùng náo nhiệt, buổi sáng ngược lại chẳng có ai, lúc này lại đúng lúc vắng bóng người. Hoắc Cải đi xa mấy trăm mét, phát hiện từ lúc đi ra khỏi cửa Tú Bị Các, một người đàn ông vạm vỡ có khuôn mặt người xấu điển hình cứ bám sát theo sau, đầy vẻ có ý đồ bất chính. ‘Lần trước ăn mặc sang trọng đi đi lại lại chỗ này hoàn toàn chẳng có ai nhòm ngó mình, sao lần này ăn mặc rõ bình thường mà lại bị người nhắm phải là sao. Có âm mưu, nhất định có âm mưu! Thế mới nói, tên Đông Phương Vị Minh vốn toàn dạy những điều trái với đạo đức lễ nghĩa, sao hôm nay lại nổi hứng tiễn mình ra khỏi cổng, còn không phải muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân hay sao? Ta chỗ này vừa gặp nạn, kêu thảm hai tiếng, hắn vừa đi cách cửa không xa liền rất hợp tình hợp lý mà cứu người ra khỏi biển lửa. Mức IQ này, mức EQ này… chậc chậc chậc.’ Nhổ bọt vào thủ đoạn lừa đảo vừa vụng về vừa cũ rích đó của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải bị đẩy xuống hố cả buổi chiều rất giỏi hiểu ý người quyết định tiếp tục dũng cảm tiến thẳng về phía trước nhảy vào hố. Xung quanh đã không còn nửa bóng người, Hoắc Cải dừng bước, đặt Khởi Tư xuống đất, xoay người, liền nhìn thấy tên đó không biết từ lúc nào đã cầm lên một cái gậy to bằng bắp tay trẻ sơ sinh. Thế là Hoắc Cải hít sâu vào một hơi, hét to một tiếng: “Cứu mạng!” Sau đó chạy vắt giò lên cổ về phía Tú Bị Các. Đương nhiên, cũng đồng nghĩa với việc luồn qua người gã to xác bất lương kia mà chạy. Haizz, người bị hại mà biết hợp tác như ta thực sự khó tìm lắm á. Hai người giữa đường gặp nhau, gã to xác đó sắc mặt hung hãn giơ cao cái gậy, nhắm vào đầu Hoắc Cải mà bổ xuống. Hoắc Cải trợn tròn mắt, mẹ nó, ngươi làm thật sao? Kỳ thực không thể trách Hoắc Cải tự mình tìm chết, thằng nhóc xui xẻo này chỉ là bị Đông Phương Vị Minh lừa thành thói quen rồi. Hoắc Cải lúc này mới hả một tiếng, trình tự thông thường không phải là bịt miệng, xé quần áo sau đó hôn hôn sờ sờ liếm liếm, thuận tiện thêm vào mấy lời trêu chọc làm nhạc nền gì gì đó hay sao? Vừa đến đã đánh ngất, chốc nữa làm sao chứng kiến được thời điểm xuất hiện đầy hào quang của anh hùng! Hay là… cái Đông Phương Vị Minh muốn căn bản chính là đánh ngất người, sau đó OOXX lại XX. Đợi người ta tỉnh lại rồi với tỏ vẻ đáng tiếc nói: “Xin lỗi, đến khi ta tìm thấy đệ thì đệ đã bị… Haizz.” Sau đó mình sẽ sụt sà sụt sịt nói: “Đệ đã không còn trong sạch rồi, không còn xứng với người đó nữa rồi vân vân.” Tiếp đó Đông Phương Vị Minh sẽ thể hiện lòng hắn thu hồi nồng nhiệt thế nào đối với đồ phế phẩm này, thế là mỹ nhân rớt nước mắt lao vào lòng sói xám, trò chơi kết thúc tốt đẹp. Đông Phương Vị Minh, sử dụng ám chiêu không tính làm gì, ngươi lại dám sử dụng chiêu bài đê tiện này, lão tử không để yên cho ngươi đâu! Hoắc Cải vì trước đó đánh giá sai mức độ độc ác trên kế hoạch của Đông Phương Vị Minh, mà không chút phòng bị để gã to xác đó tiếp cận, cũng may đầu y thấp hơn gã to xác kia nhiều, cái gậy giơ lên cao bổ xuống đầu cũng lâu hơn người bình thường một tích tắc, cho nên Hoắc Cải phản ứng hơi chậm vừa ôm đầu ngồi xổm xuống liền có thể thoát khỏi nguy hiểm. Hoắc Cải ngay sau đó không chút do dự, liền nhắm vào vị trí dưới bụng trên đùi của gã to xác tông thật mạnh. Đó là vị trí rất hiểm, cho nên, cho dù khoảng cách giữa hai người quá gần, Hoắc Cải không sử dụng quá nhiều sức lực, lần công kích này cũng đã sinh ra hiệu quả nhất định. “A…..” Gã to xác đó kêu thảm thiết, phản xạ có điều kiện liền muốn ôm lấy chỗ đó, đây chính là hiệu quả mà Hoắc Cải muốn. Thế nên, bị kịch là, cây gậy trên tay gã không lơi ra, mà Hoắc Cải, lại vừa vặn chắn giữa tay và chỗ hiểm của gã. Thế là “Thụp” một tiếng, Hoắc Cải ôm đầu ngồi thành một quả bóng bị gậy đập thẳng vào. Hoắc Cải nghe thấy bên tai vang lên tiếng đồ vật va chạm vào nhau trong hộp gỗ tử đàn, tiếp đó trước mắt đột nhiên trống không, sau đó ngã vật trên mặt đất không phân được đông tây nam bắc. Hoắc Cải cắn mạnh vào lưỡi, dùng đau đớn để khiến bản thân tỉnh táo lại từ trong hoảng loạn. Ôm lấy chân của gã to xác, rút con dao găm trên chân ra múa loạn xạ, nhưng vì trước đó bị đập váng hết cả đầu, sao có thể ra sức. Chỉ có thể xoẹt xoẹt vài nhát xước da trên chân của gã to xác mà thôi. Gã to xác đó nhìn thấy Hoắc Cải chém loạn, hãi tới mức đá chân ra, đá Hoắc Cải lăn lộn, từ mặt B chuyển sang mặt A. Sau đó cầm lấy cây gậy bổ xuống. Hoắc Cải chỉ cảm thấy chân đau vô cùng, lập tức thành ra hoàn toàn đau đến tỉnh cả người. Hoắc Cải bật người dậy, lúc cây gậy định thăm hỏi thân mật cái chân của mình lần hai, nhanh chóng giơ tay, giữa chừng cắm phập vào cây gậy. Đương nhiên, với sức lực trói gà không chặt của y, cho dù cắm được vào cây gậy cũng không thể thay đổi được quyết tâm hội ngộ thân mật của nó với cái chân y. Tác dụng duy nhất là, chính lúc cây gậy đập vào chân, sức lực vừa hết, hoãn lại được hai, ba giây. Nhưng hai ba giây cũng đủ để Hoắc Cải làm được rất nhiều việc, ví dụ như: mượn lực đạo của gã to xác mà lôi hắn hướng về phía mình, sau đó giơ tay, múa dao, chặt đứt ngón tay cái của đối phương. Mất đi ngón tay cái, gã to xác tự nhiên không thể nắm được gậy nữa, Hoắc Cải đoạt lấy gậy, tấn công toàn lực về phía gã to xác vì bị mình kéo mà đang loạng choạng nhào tới. “Thụp.” “A!” Đừng hiểu nhầm, đó không phải là tiếng kêu của gã to xác bị đập trúng thái dương, mà là Hoắc Cải bị gã to xác ngất đi ngã đè vào chân kêu lên. Hoắc Cải đau tới mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, y hít một hơi khí lạnh hất gã to xác ra, liên thanh kêu thảm thiết: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng…” Cần phải nhanh chóng gọi quần chúng xung quanh ra, nếu như mình lại gặp thêm một tên lưu manh nữa chỉ sợ xong đời ngay tại đây rồi. Đông Phương Vị Minh tên khốn nhà ngươi, nếu như còn không ra, sau này gia sẽ thông cúc hoa ngươi bằng xương rồng! Hoắc Cải đặt cây gậy xuống, cúi cái lưng ong mềm dẻo của y vươn về phía trước, gõ gõ lên chân mình vài cái, vẫn ổn, chỗ bị thương không đau, không bị gãy xương. Hoắc Cải cảm thấy giữa eo có động tĩnh lạ, ngồi thẳng lên, vừa cúi đầu, thì ra là Khởi Tư. Con mèo nhỏ đang ngửa đầu lên, không hiểu gì, nhìn mình, cào cào đai lưng của mình kêu lên meo meo. Hoắc Cải tóm gáy của Khởi Tư lên, nhấc nó ra: “Ngoan, chốc nữa ca ca sẽ chơi cùng ngươi.” Sau đó, Hoắc Cải một tay cầm chủy thủ, một tay nắm gậy, lết cái chân tàn, lật người gã to xác lại, một hai ba, hai tay đồng thời huơ xuống, một cái cắm cố định lòng bàn tay của gã trên mặt đất, một cái đập gãy cổ tay gã. “Ai yo, ối mẹ ơi!” Gã to con bị đau mà tỉnh lại, nhưng không dám mở mắt ra, bởi vì có hai ngón tay đang đặt trên mí mắt mình, dường như chỉ cần mình vừa mở mắt ra liền không chút do dự móc hai mắt của mình ra. (Bụi: Ặc ặc, chương này dã man quá =.=!!!) “Ta hỏi, ngươi trả lời, nếu dám động đậy ta sẽ móc mắt, im lặng ta cũng móc mắt, do dự ta cũng móc mắt, nói dối ta cũng móc mắt.” Giọng nói mềm mỏng rất dễ nghe, nhưng gã to con nghe vào tai liền không rét mà run. Gã vội vàng đáp: “Ngài hỏi đi ngài hỏi đi.” “Tại sao lại nhắm vào ta?” “Bởi vì nghe nói trên người ngài có bảo bối.” “Ngươi nghe được từ đâu? Cụ thể là chuyện gì, kể từ đầu.” “Tiểu nhân chiều hôm nay vốn ngồi vất vưởng ngoài cửa Tú Bị Các, đột nhiên nghe thấy bên trong có người nói chuyện, một người nói ‘Nghe ta khuyên một câu, tên thư sinh đó không thể tin được, bảo bối trong hộp tử đàn đó của ngài ít nhất cũng đáng giá một ngàn lượng bạc, sao có thể dễ dàng đưa cho y như vậy?’ Không biết người kia nói nhỏ câu gì, người kia lại nói ‘Ngài cố chấp muốn cho như vậy ta cũng không thể ngăn được, ngài hãy giải quyết cho ổn thỏa.’ Sau đó liền không thấy tiếng gì nữa. Tiểu nhân nhất thời bị mờ mắt, muốn kiếm tiền bất chính, liền ngồi xổm trước cửa chờ đợi, sau đó không lâu, ngài liền đi ra, trong ống tay áo còn có một cái hộp…” “Bình thường có bao nhiêu công tử nhà giàu đi qua đây, ngươi không kiếm lợi bất chính, sao lại phải đợi đến lúc này mới kiếm chác?” Trên tay Hoắc Cải lại tăng thêm sức. “Ông lớn tha mạng, ông lớn tha mạng. Mấy tên công tử nhà giàu bình thường không có quyền thì có thế, tôi nào dám động vào. Nghĩ rằng ngài chỉ là một thư sinh kiếm miếng cơm dựa vào tiểu quan mới làm ra chuyện ngu xuẩn này.” “Được lắm.” Lần đầu tiên mình mặc cẩm y đi cửa sau không sao, lần thứ hai mình mặc quần áo nho sinh đi cửa trước không sao, lần thứ ba mình mặc quần áo nho sinh đi cửa sau lại bị trúng chiêu. Ngươi tưởng rằng đây là đang chơi game hay sao, ra vào cửa còn phối hợp trang phục! Hoắc Cải cảm thấy sự thực và suy nghĩ của mình dường như có chút sáng tỏ, nếu như tên trộm cắp này nói thật, vậy thì người muốn hại mình rất có thể không phải Đông Phương Vị Minh, cả chiều hôm nay hắn đều không rời khỏi tầm mắt mình, vậy thì muốn sắp đặt bẫy thì chỉ có thể trước lúc mình đến. Nhưng trước đó, hắn không hề biết mình sẽ mang đi cả hộp. Đợi đã, không đúng, nếu như mình không cần hộp, hắn cũng có thể thuận thế đưa cả hộp cho mình. Cho nên, Đông Phương Vị Minh tên hỗn đản này quả nhiên vẫn rất đáng nghi… “Ông lớn, tiểu nhân đã nói hết tất cả rồi, ngài có…” Gã to con không chịu bị bỏ mặc, gọi Hoắc Cải. “Trả lời tốt lắm, thưởng cho ngươi một cái bao.” Hoắc Cải cười khen ngợi, gã to con không hiểu gì “í” một tiếng. “Thụp.” Trên đầu gã đội một cái bao mới ra lò lại ngất đi tiếp. ——————————– [Tiểu kịch trường – Nhân vật tiểu tốt, ngươi biết chân tướng rồi.] Dưới đây là suy nghĩ trong lòng của đại hán canh cửa hung hãn nhìn thấy Đông Phương Vị Minh tiễn Hoắc Cải. Không ngờ ông chủ lại có thể đích thân tiễn người ta ra tận cửa, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao. Tên thư sinh này trông quen quá. Đúng rồi, là vị công tử muốn đánh thuốc rồi X người trong lòng mà xinh đẹp hơn y, giàu có hơn y, có năng lực hơn y. Ông chủ nhà mình dường như – xinh đẹp hơn y, giàu có hơn y, có năng lực hơn y. Cho nên nói… ORZ. Vị đại hán thành người biết rõ chân tướng thứ hai trên thế giới trong chốc lát cảm thấy áp lực vô cùng lớn. “Chốc nữa mặt trời sẽ lặn đằng đông… ta vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi.” PS: Thực ra lịch sử nuôi thú cưng đầy máu và nước mắt bi thảm của Hoắc Cải đều là lịch sử chân thực của Đản Hoàng… Hu hu hu. Đúng rồi, có người hỏi kết quả lần đấu tay đôi trước của Hoắc Cải và Đản Hoàng thế nào rồi, tình hình cuộc chiến như sau: Đản Hoàng viết chuyện ám muội, post lên mạng. Hoắc Cải viết chuyện H, post lên mạng. Lượng truy cập của Đản Hoàng tăng chầm chậm. Lượng truy cập của Hoắc Cải tăng vùn vụt. Đản Hoàng gọi một cuộc điện thoại: Alo, Tòa án Hồng Kiều phải không… Thế là Đản Hoàng thắng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]