Hoắc Cải nghiến răng, nghiến răng rồi lại nghiến răng, không nỡ mang trẻ con ra dụ thì không giết được sói, không nỡ mang thân thể ra dụ thì không ngược nổi lưu manh! Tên này còn ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ, trước lúc bắt đầu đã tự nhủ, bản thân là một thụ nhu nhược si tình mà e thẹn nóng lòng muốn học thành tài tuyệt đối không thể tát cho hắn hai cái đẩy ra được.
Đúng lúc Hoắc Cải trong lòng chọc lỗ mũi, nhổ nước bọt, bứt tóc, không gì là không làm với Đông Phương Vị Minh, độ ấm phủ lên người mình đã rời khỏi.
“Ngươi không thích người khác chạm vào mình sao?”
Đột nhiên nghe được một câu đứng đắn đến thế, Hoắc Cải ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt ôn nhuận của Đông Phương Vị Minh. Tim thịch một cái, ấp úng nói: “Cũng không phải, chỉ là động tác của huynh hơi quá thân mật một chút.”
Đông Phương Vị Minh than nhẹ một tiếng: “Là ta suy nghĩ chưa chu toàn, vì trước kia ta chưa từng dạy qua người nào như ngươi, tuy đã có chút cố kỵ, nhưng cuối cùng vẫn có chút nóng vội.”
Khóe miệng Hoắc Cải giật giật điên cuồng, đây là muốn bắt phải thả đúng không, là bốc thuốc đúng bệnh phải không, là vừa đánh vừa xoa phải không?
Hiện giờ có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là Đông Phương Vị Minh nghiêm túc rồi, không còn coi mình là đồ chơi có thể tùy ý điều giáo nữa, mà đã xem là nhân vật quan trọng cần phải dạy dỗ. Tin xấu là Đông Phương Vị Minh nghiêm túc rồi, nhưng người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343504/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.