Hoắc Cải soi Đông Phương Vị Minh từ đầu đến chân, rồi lại soi từ chân lên đầu, nhíu mày nói: “Có thể đổi người khác không?”
Đông Phương Vị Minh dám thề hắn có thể nhìn ra hai chữ “chê bai” từ trong mắt tên tiểu tử này, nghiến răng: “Xin hỏi tại hạ có chỗ nào không lọt vào pháp nhãn của ngài?”
“Trông ngài có vẻ không rẻ.” Hoắc Cải thành thật thú nhận. Cho nên, đừng bất cẩn… bán hạ giá chứ!
Đông Phương Vị Minh muốn lật bàn, ngươi tưởng ngươi đang mua rau ở chợ hay sao hả tên hỗn đản! Nghiến lợi: “Thực ra tại hạ rất rẻ.”
Hoắc Cải ra vẻ đã hiểu gật đầu: “Cũng đúng, tuổi tác của ngài cũng lớn rồi.”
Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Vị Minh khe khẽ nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía, nói từng chữ một, sát khí bừng bừng: “Phiền ngài nói lại một lần, vừa rồi hình như tôi chưa nghe rõ lắm.”
Hoắc Cải không nhịn được rùng mình, ngữ khí vội vàng chuyển kênh nịnh nọt, nói: “Không biết ngài lúc nào thuận tiện ra ngoài, tại hạ nhất định sẽ dọn sạp chờ đợi.”
Ngón tay dài mảnh như trúc của Đông Phương Vị Minh khẽ gõ lên mặt bàn, lộ ra một nụ cười đầy ý trêu đùa: “Nếu như là ngài, bất kể lúc nào ta cũng rảnh.”
“Giờ Mùi ngày mai, tại khách điếm Lạc Anh thế nào?” Mái đầu xinh đẹp của Hoắc Cải hơi nghiêng, dò hỏi.
“Được.”
Hoắc Cải thầm thở phào một tiếng, rất tốt, cá lớn đã vẫy đuôi bơi lên rồi.
Hoắc Cải đứng dậy: “Vậy mai chúng ta gặp lại ở khách điếm, tại hạ Nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343502/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.