Mặt trời lặn dần, trên con đường người qua kẻ lại, đơn độc đứng giữa hàn phong, thần tình sầu thảm, ánh mắt bi thương… Hắt xì~
“Gia sắp bị cảm lạnh đến nơi rồi, trộm cắp gì mà mãi chưa tới!” Hoắc Cải nhìn cái túi tiền trên thắt lưng của mình, lại nhìn sắc trời đang dần tối. “Haizz, đợi thêm nửa tiếng nữa vậy. Nếu như túi tiền vẫn chưa mất thì mai lại tiếp tục.”
Đúng lúc này, đầu đường bên này, đứa bé khoảng bảy tám tuổi nhìn thấy người nào đó đứng giữa đường mời gọi trộm cướp, lộ ra nụ cười gian tà.
Đứa bé giật giật tay áo của nam nhân tuấn tú bên cạnh: “Đại đương gia, Đại đương gia.”
Người được gọi là Đại đương gia cúi đầu xuống: “Mạch Tử, chuyện gì thế?” Giọng nói của nam nhân hơi khàn, giống như tiếng rút kiếm từ từ của một thanh kiếm cổ.
Đứa trẻ được gọi là Mạch Tử chỉ chỉ vào bóng người mặc bạch y đó, khóe miệng cong lên: “Con định cướp của người giàu chia cho người nghèo một phen.”
Nam nhân nhìn bóng người đó một chút, khóe môi hơi dày nở một nụ cười tỏ vẻ bó tay: “Cái tật không coi trọng người mặc áo trắng của ngươi không biết lúc nào mới sửa được đây, còn có, cụm cướp của người giàu chia cho người nghèo không dùng như vậy.”
Mạch Tử không cho là đúng, trề môi: “Mấy tên công tử nhà giàu mặc áo trắng lượn lờ khắp đường, có tên nào không phải là đám phế vật chó cậy thế người, bức hại dân lành!”
Nam nhân vỗ vỗ đầu Mạch Tử: “Bức hại dân lành cụm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343496/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.