Lúc Vạn Tư Tề tha được con mèo say về tới Thải Cát viện, hạ nhân đã nấu xong thuốc giã rượu. Nhiêu đó đủ thấy Vạn Tư Tề đưa người này về phòng mất bao nhiêu sức lực.
Vạn Tư Tề ấn người xuống giường, đưa bát thuốc đến trước mặt Hoắc Cải, nói: “Nào, ta mời đệ chén này.”
Hoắc Cải dũng cảm tiếp nhận, ừng ực uống sạch. Sau đó nhăn nhó nói với Vạn Tư Tề: “Quản lí, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, rượu ngoại không do ta phụ trách!”
“Quản lí là ai?” Tên không thành thật nào đó làm như không có chuyện gì hỏi lại.
“Vạn Nhận Luân chứ ai!” Hoắc Cải nhắc đến tên người nào đó thì liền nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Tư Tề vô cùng kinh ngạc: “Vạn Nhận Luân? Đó không phải là tên đệ sao?”
Hoắc Cải tức đến sùi bọt mép: “Ai là Vạn Nhận Luân chứ, ngươi mới là Vạn Nhận Luân, cả nhà ngươi đều là Vạn Nhận Luân!”
(Vạn Nhận Luân đồng âm với “Vạn nhân luân”. Cách đặt tên này cũng thiệt là độc ác…)
Vạn Tư Tề kiên trì giải thích: “Cả nhà ta không phải Vạn Nhận Luân, nhưng cả nhà ta đều họ Vạn. Ta không phải là Vạn Nhận Luân, nhưng con ma men đệ đệ nào đó của ta tên là Vạn Nhận Luân.”
“Đúng, chính là tên khốn Vạn Nhận Luân kia.” Hoắc Cải vỗ vai Vạn Tư Tề, bi phẫn lên án.
“Cái tên cặn bã như thế, sống lãng phí lương thực, chết lãng phí đất đai! Để xã hội yên ổn cần lôi ra bắn chết. Cũng không biết sau này con nhỏ nào thiếu phước tám đời mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343480/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.