Dương Nguyên Nhất: "Dị văn 001 ở đâu?" Cậu lật tới lật lui đều không thấy số cuối cùng hoặc nên nói là dị văn đầu tiên, mục lục đánh số trực tiếp bỏ qua 001. Ngụy Duyên Khanh: "Trang bìa." Dương Nguyên Nhất ngừng lại động tác lật trang, lập tức lật ra phía trước, trên bìa sách có câu nói "Khủng bố như hình với bóng". Cậu ngước mắt, chỉ vào những lời này: "Bóng?" "Sai, không phải bóng, là khủng bố." Ngụy Duyên Khanh lấy đi sổ dị văn đô thị trên tay cậu trả về chỗ cũ, sau đó nói với Dương Nguyên Nhất: "Ra ngoài thôi. Nếu cậu có hứng thú, lần sau có thể tới xem. Nhưng không thể mang hồ sơ, sách trong phòng ra ngoài." Dương Nguyên Nhất đi theo phía sau anh, lúc đi qua giá sách đột nhiên quay đầu nhìn về bàn đọc sách ở phía trước, cùng với sổ dị văn trong đống hồ sơ giấu phía sau bàn. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng: Thanh niên tựa vào bàn ghi lại mỗi lần gặp phải dị văn, đánh số, sắp xếp hồ sơ, chỉnh sửa và ghi chép, đàn hương thiêu đốt, khói xanh lượn lờ. Không thấy rõ mặt, nhưng hình ảnh hết sức quen thuộc, giống như trước kia đã từng mơ qua. Dương Nguyên Nhất không nghĩ quá nhiều, bởi vì cảm giác quen thuộc lờ mờ này cũng không xa lạ gì, cậu nhiều lần đến nơi xa lạ thấy sự việc gì đó sẽ đột nhiên cảm thấy quen thuộc. Lúc đầu sẽ kinh ngạc, sau này phát hiện rất nhiều người cũng từng trải qua như thế, nên tập mãi cũng thành quen. "Khủng bố cũng là một trong các dị văn?" Ngụy Duyên Khanh đang đóng cửa phòng sách, nghe vậy đáp lời: "Ừ." Sau khi khóa cửa, anh cầm xâu chìa khóa đưa cho Dương Nguyên Nhất: "Nếu cậu muốn điều tra hồ sơ thì có thể tự vào, cho cậu chìa khóa, giữ kỹ." Dừng một chút, anh bổ sung: "Phúc lợi của người mới." Dương Nguyên Nhất chần chừ nhận chìa khóa: "Có giới hạn thời gian không?" Tay Ngụy Duyên Khanh đặt sau lưng vô thức chà xát, tay trái kéo khẩu trang màu đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Ấn tượng đầu tiên của người khác về anh chính là cực đen cùng cực trắng, đôi mắt rất đẹp nhưng gương mặt phổ thông. Trắng đen vừa thuần túy vừa mãnh liệt, rất dễ làm người liên tưởng đến vực sâu, hắc ám, toàn là thuật ngữ tiêu cực. "Tạm thời." Dương Nguyên Nhất: "??" Tạm thời? Giới hạn thời gian phúc lợi người mới còn có cách nói "Tạm thời"? Ngụy Duyên Khanh khoanh tay dựa trên vách tường, vóc người thon dài, đôi ngươi chuyên chú nhìn thẳng Dương Nguyên Nhất. Ánh đèn có hơi tối càng làm hai màu trắng đen hài hòa đến cực hạn, bầu không khí cũng nảy sinh một chút kiều diễm. Anh nói: "Phúc lợi người mới sẽ kết thúc theo giới hạn, còn có phúc lợi thành viên, phúc lợi hàng xóm của sếp ——" phúc lợi của bạn trai sếp, phúc lợi của vợ sếp, phúc lợi bạn đời của sếp... Suy nghĩ một chút, Ngụy Duyên Khanh nuốt lại những lời phía sau, theo hầu họng quay về ngực. Dương Nguyên Nhất đối diện với Ngụy Duyên Khanh, dần dà cảm thấy mất tự nhiên, vì vậy cậu dời mắt, nắm chặt chìa khóa trong tay: "Cám ơn." Ngụy Duyên Khanh khoát khoát tay: "Quay về đi, ở quá lâu sẽ gặp ác mộng. Lần trước đưa vòng bạc cho cậu, cậu có đeo không?" Dương Nguyên Nhất bị gọi lại nên xoay người, ngẩng đầu đưa tay ra, vòng bạc trên cổ tay lấp lóe ánh bạc tối tối. Ngụy Duyên Khanh nhìn rồi bảo cậu tháo xuống, đi vào phòng ngủ lấy ra một cái nhẫn bạc khảm đá quý, kiểu dáng tương đối xưa. Anh tùy tiện đặt vòng bạc lên bàn, sau đó đeo nhẫn vào ngón trỏ bàn tay trái của Dương Nguyên Nhất, trong lúc đó liếc mắt nhìn ngón áp út của cậu, trong mắt lóe lên tia tiếc nuối. "Được rồi, đồ bạc có thể phòng ác mộng." Dương Nguyên Nhất hơi híp mắt, tò mò hỏi: "Vì sao ở quá lâu sẽ gặp ác mộng? Tôn lão và Vương Tiểu Hồng từng nói qua, nếu như thấy sếp sẽ gặp ác mộng. Vì sao?" Ngụy Duyên Khanh ngước mắt nhìn cậu một cái, bỗng nhiên nắm vai cậu đẩy ra cửa, nghiêng người nhéo nhéo vành tai Dương Nguyên Nhất rồi nhanh chóng buông ra. Anh khẽ nói mang theo ý cười: "Hiện tại không nên nảy sinh tò mò với tôi." Chờ em có thể thích ứng, em sẽ biết tất cả. Cửa đóng sầm ở trước mặt, Dương Nguyên Nhất xòe bàn tay trái, quan sát ngón trỏ đeo nhẫn khảm đá quý rất lớn, tự lẩm bẩm: "Đồ bạc?" Buổi tối, Dương Nguyên Nhất cố ý gỡ nhẫn ra đặt lên đầu giường rồi đi ngủ, quả nhiên nằm mơ. Trong mơ vẫn là trạch viện tối tăm tĩnh mịch, người đàn ông một thân áo trắng biến thành áo đen. Áo đen tóc đen, duy chỉ có làn da trắng đến phát sáng, giống như đang bệnh. Đi vòng qua nhìn mặt hắn, quả nhiên vẫn là mặt nạ heo Peppa. Trong mơ cậu rất thân thiết với người đàn ông đeo mặt heo Peppa, huyên thuyên với hắn, còn cùng hắn nhảy vào vũng bùn chơi đùa. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mặt Dương Nguyên Nhất hơi dữ tợn, thỏa hiệp nhảy tới đầu giường đeo nhẫn bạc vào ngón trỏ một lần nữa rồi mới đi ngủ. Nửa đêm về sáng cuối cùng cũng yên bình ngủ tới hừng đông, chỉ là lúc tỉnh lại vẫn đờ đẫn hồi lâu, phải cảm thán nhìn thấy Ngụy Duyên Khanh liền gặp ác mộng cùng với uy lực của ác mộng. Loại ác mộng đáng sợ này sẽ phá hủy tinh thần cùng thẩm mỹ của một người. Dương Nguyên Nhất xuống lầu gặp các thành viên khác, phát hiện bọn họ đều uể oải tinh thần ngồi với nhau uống trà đậm. Tôn lão thấy cậu, ngoắc cậu sang đó rồi đưa cho một chén trà đậm: "Lấy tinh thần." Dương Nguyên Nhất uống hai hớp, mùi vị đắng chát xông thẳng lên não. Cậu đột nhiên hỏi: "Mọi người cũng gặp ác mộng?" Tôn lão: "Cũng?" Ông chỉ nhẫn bạc khảm đá quý trên ngón trỏ của Dương Nguyên Nhất: "Lúc ngủ cậu tháo nhẫn?" Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Thì ra mọi người đều biết." Trong văn phòng ngoại trừ cậu ra thì mọi người đều biết gặp sếp lâu sẽ thấy ác mộng, nhưng đồ bạc có thể ngăn chặn ác mộng: "Vì sao mọi người không chuẩn bị đồ bạc?" "Trong xã không có nhiều như vậy, đồ bạc lúc trước đã dùng qua đều bị ô nhiễm đưa đi xử lý, không kịp thay." Vương Tiểu Hồng ngáp một cái, mệt mỏi giải thích: "Lúc trước chú Tôn có nói với anh, không có việc gì thì đừng lên lầu ba với lầu bốn." Dương Nguyên Nhất: "Vì sao?" Vương Tiểu Hồng: "Lầu ba là chỗ của sếp, lầu bốn là nơi lưu trữ dị văn. Hai đại khủng bố kiềm chế lẫn nhau, miễn cưỡng không phân cao thấp. Người thường như chúng ta bước lên sẽ thành bia đỡ đạn, nhưng sếp trữ rất nhiều đồ bạc, anh có thể yên tâm ở, yên tâm dùng." Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, uống sạch trà đậm, lại xin Tôn lão một chén nữa. Cậu trực tiếp hỏi: "Sếp cũng là dị văn?" Tôn lão đổ sạch lá trà trong ấm, thay trà mới: "Chúng tôi đều là dị văn." "....." Dương Nguyên Nhất uống gần một bình trà đậm, mới miễn cưỡng trấn định: "Tôi không phải." Tôn lão mặt dúm dó như vỏ đại thụ nhăn mặt liên hồi: "Cậu không phải cái gì?" Dương Nguyên Nhất: "Tôi không phải dị văn." Nghe vậy, bốn người trước mặt đồng loạt trợn tròn mắt nhìn Dương Nguyên Nhất, sau một lúc lâu ba người khác nhìn về phía Tôn lão. Hạ Lan Lam: "Chú Tôn, văn phòng thám tử không nhận con người bình thường. Chú thất trách hay là hắn nói bậy?" Tôn lão cũng không lộ ra biểu tình khiếp sợ, vẫn là thái độ ung dung. Ông nói với Dương Nguyên Nhất: "Xem ra cậu thật sự là con người bình thường. Nhưng cũng không sao, văn phòng chúng ta phát triển đến bây giờ cũng cần kết nối với xã hội loài người." Dương Nguyên Nhất: "Ban đầu thuê tôi, chú biết tôi không phải dị văn?" Tôn lão gật đầu. Dương Nguyên Nhất: "Lúc gửi thông báo trúng tuyển cũng biết?" Tôn lão nhìn lên lầu ba: "Thông báo trúng tuyển là sếp gửi." Ông nhìn Dương Nguyên Nhất, ý vị thâm sâu: "Thuê cậu không phải là tùy tiện làm, là sếp chọn cậu, xem trọng cậu, tất nhiên cậu có chỗ hơn người. Văn phòng thám tử sẽ không hại cậu, chúng tôi là cộng sự của cậu." Vương Tiểu Hồng nấp sau lưng Tôn lão, cầm chén trà ánh mắt dại ra, biểu tình nứt toác. Chỗ hơn người? Góa chồng sao? Dương Nguyên Nhất: "Tôi ra ngoài một chút." Cậu cần yên tĩnh, suy nghĩ một mình. Sau khi Dương Nguyên Nhất rời khỏi đây, Ngô Úy và Hạ Lan Lam vội vàng túm lấy Vương Tiểu Hồng rồi chặn Tôn lão lại: "Trước giờ văn phòng thuê người đều do chú Tôn phụ trách, sếp chưa bao giờ quản. Lần này ngài ấy tự mình thuê Dương Nguyên Nhất là như thế nào? Đừng nói chỗ hơn người, tụi tôi không tin." Tôn lão rất bình tĩnh: "Chúng ta cần kết nối với con người." Hạ Lan Lam: "Thông qua ngành nghề tương đồng làm cộng sự?" Tôn lão: "Không, liên hôn." Ngô Úy và Hạ Lan Lam: "!!!" Vương Tiểu Hồng: "Gừng càng già càng cay." Chú Tôn uy vũ. ..... Dương Nguyên Nhất tính tình tốt, cũng hơi khác người. Đa phần đều vui vẻ, hầu như không tức giận. Tâm tình luôn giữ bình thản, không có lòng tò mò quá lớn lại không để tâm mấy chuyện vụn vặt. Cho nên khi cậu phát hiện một con người như mình lại lẫn vào văn phòng thám tử đều là dị văn, tuy rằng tạm thời vẫn mơ hồ không rõ, nhưng cũng chỉ tạm thời để qua một bên, đến lúc nên biết thì sẽ biết. Theo như hiện nay, văn phòng thám tử không làm hại gì mình, còn cho công việc trả tiền lương, cung cấp phòng ở, cậu chỉ cần biết những thứ này là đủ rồi. Buổi tối rất nhanh đã tới, Dương Nguyên Nhất còn chưa xuất phát thì trong văn phòng đã nhận được điện thoại cầu cứu của La Khiết Nhụy. Trong điện thoại cô kêu khóc: "Tôi lại gặp cô ta, cái bóng đen kia, bây giờ cô ta đang ở trong phòng tắm nhà tôi. Các người nhanh sang đi, nhanh lên!" Tôn lão trấn an cô: "Chúng tôi lập tức đi ngay, cô phải giữ bình tĩnh, tạm thời trốn đi. Hy vọng cô giữ được tỉnh táo, sợ hãi và tuyệt vọng chỉ làm cô dễ bị tiếng rên rỉ dụ dỗ hơn thôi." Giọng nói của La Khiết Nhụy tràn ngập kinh hoảng sợ hãi, cô nói rằng: "Tôi vừa mới nghe tin, hôm nay chồng cũ của Tôn Lệ Hương đã bất ngờ tử vong. Nghe nói là rơi xuống hồ chết đuối. Lúc đó bên hồ nhiều người như vậy nhưng hắn không la nửa câu cầu cứu. Người khác nói là tự sát, nhưng tôi biết nhất định là do bóng đen kia làm!" Tôn lão: "Cô bình tĩnh nói, chúng tôi sẽ ghi lại." Ông vừa nói chuyện vừa bảo Vương Tiểu Hồng tốc ký, hắn nhanh chóng ghi chép những điều mấu chốt trong đó. La Khiết Nhụy nói: "Chồng Tôn Lệ Hương nuôi đàn bà bên ngoài, sau khi trở về ép Tôn Lệ Hương ly hôn, làm ra nhiều chuyện rất kinh tởm. Chồng tôi cũng nuôi đàn bà bên ngoài, cũng muốn ly hôn với tôi, có khi nào là vì như vậy nên tôi mới bị để mắt tới? Này? Có đúng không? Các người tra ra cái gì rồi? Các người có thể sang đây nhanh nhanh được không?" Cô càng nói càng lộn xộn, rõ ràng bị dọa không nhẹ. Dương Nguyên Nhất lập tức đứng dậy: "Bây giờ tôi xuất phát, đưa địa chỉ cho tôi." Tôn lão: "Đã gửi cho sếp." Lúc này, Ngụy Duyên Khanh xuống lầu, bước nhanh tới bên cạnh Dương Nguyên Nhất, sải đôi chân dài: "Đi thôi." Dương Nguyên Nhất đuổi theo, hai người đến nhà La Khiết Nhụy. *** Tác giả có lời muốn nói: Vọc bùn với đàn ông mang mặt nạ heo Peppa màu hồng, tạo thành tổn thương tâm linh không thể bù đắp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]