*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Nguyên Nhất: "Cô từng gặp nó?"
Thẩm Tiểu Nguyệt gật đầu: "Cô ta muốn kéo tôi vào vách tường, bác họ đi ngang qua nhìn thấy muốn tới cứu tôi, trái lại bị kéo vào. Bên tai tôi đều là tiếng la hét đau đớn của bác và tiếng xương cốt gãy, "Ken két, ken két", khẳng định rất đau. Cô ta ở trong vách tường nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đỏ như máu, trừng rất lớn. Miệng bị vá lại, sợi chỉ màu đen hơi so le, hẳn là trong lúc vội vàng vá lại."
Cô miêu tả dáng vẻ của Liệt Phùng Nữ, Dương Nguyên Nhất cẩn thận nghe, Vương Tiểu Hồng miễn cưỡng điềm tĩnh vừa nghe vừa ghi chép. Dương Nguyên Nhất nói: "Vì sao nó buông tha cô?"
Thẩm Tiểu Nguyệt đờ đẫn nhìn về phía Dương Nguyên Nhất, bỗng nhiên cười quái dị: "Buông tha tôi? Không thể nào, cô ta hận người Thẩm gia."
Dương Nguyên Nhất: "Vì sao?"
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Người Thẩm gia hại chết cô ta, cô ta liền xuất hiện."
Dương Nguyên Nhất: "Cô ta là ai?"
Thẩm Tiểu Nguyệt; "Anh muốn biết?"
Dương Nguyên Nhất gật đầu, Thẩm Tiểu Nguyệt lập tức lạnh mặt nói: "Thẩm gia có quy củ, từ sau khi hoàn thành Thiên Công Từ liền lập quy củ, mấy trăm năm qua, ai cũng không thể làm trái quy củ này, nhất là người Thẩm gia. Ai dám làm trái, phải bị trừng phạt."
Dương Nguyên Nhất: "Quy củ gì?"
Thẩm Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất, há mồm gằn từng chữ: "Chuyện nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-su-vo-tan/5581/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.