Một năm sau.
Đám người hầu trong biệt thự thật có chút không hiểu, sau khi sinh con, đáng lẽ thiếu gia phải trở nên vui vẻ vì đứa con của mình chào đời, thế nhưng dạo gần đây gương mặt ngài ấy lẫn tính khí đều vô cùng khó chịu.
Chỉ khi thiếu phu nhân nằm bên cạnh, gương mặt ấy mới dãn ra đôi chút.
Nhưng chưa đầy vài phút sau, một tiếng khóc vang lên, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy hẳn vào trong.
Lúc ấy, họ cảm nhận được đôi mày trên gương mặt anh tuấn cau lại.
Cho đến khi tiểu thiếu gia lớn lên được một chút. Lúc ấy ngài mới có được thời gian ở bên cạnh thiếu phu nhân nhiều hơn.
Chỉ là chưa được bao lâu, tiểu thiếu gia đã bò chập chững ra, miệng bi bô vài câu.
Vài giây sau, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy tới bế tiểu thiếu gia lên, sau đó hai người cùng nhau tiến vào phòng.
Lúc ấy, đôi mày trên gương mặt anh tuấn cau lại, tính khí dường như càng lúc càng khó chịu.
Cho đến khi tiểu thiếu gia lớn hẳn, lúc ấy tâm tình của ngài đã tốt hơn.
Phó Mặc Quân nhìn chằm chằm đứa bé đang ngồi đọc sách trước mặt, gương mặt vô cùng vui vẻ, một tay túm lấy cổ áo lôi lên.
“Phó Hàm Quang, con lớn rồi, chuyển qua Biệt Uyển ở cùng với ông bà và anh chị đi.”
Chỉ là tiểu thiếu gia không chịu thua, tính khí vô cùng cứng nhắc, bàn tay nhỏ bé gấp quyển sách, đôi mày sắc bén cau, ra vẻ một người đàn ông trưởng thành mà hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185319/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.