Khi về nước, Phó Mặc Quân lê xe đánh thẳng về khu nhà cô đã từng ở. Điều này khiến Lăng Tuệ ngây ra giây lát.
“Sao chúng ta lại đến đây.”
Phó Mặc Quân xoa đầu cô đầy cưng chiều.
“Đến gặp bố vợ xin cưới.”
Đứng trước ngôi mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Phó Mặc Quân nắm chặt tay cô nhìn về hướng người đàn ông trên ngôi mộ.
“Đời này con sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Xin bố cứ yên tâm.”
…
Một ngày xuân, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.
Cánh truyền thông nghe tin chạy tới khu thực hiện lễ cưới. Nhưng vừa đến ngoài cửa đã bị chặn lại, canh phòng nghiêm ngặt hẳn.
Phó Mặc Quân nhìn đám báo chí thông qua khung cửa kính, dù đang bị chặn nhưng tất cả đều dốc toàn lực để nhìn vào trong.
Trên chiếc ghế dài, Lăng Kì đang ngồi trên chiếc ghế mà bấm điện thoại. Cậu bé hôm nay phải đi bên cạnh bố của mình. Mặc dù rất muốn chạy sang phòng mẹ nhưng đều bị ngăn lại, chỉ vì cậu là con trai.
Cậu bé hậm hực nhìn bố một lúc, sao bố của cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Nhìn là một chuyện, sâu trong thâm tâm ai đó cũng đang hồi hộp đến phát điên rồi.
Tại một căn phòng khác.
Lăng Tuệ trong chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, nửa trên đính đầy những bông hoa khăn voan cùng màu, nửa dưới thêu cầu kì. Chiếc váy tôn lên bờ vai trắng ngần đầy quyến rũ. Vạt váy gấp kiểu, lớp voan cùng len phủ lên một màu hông nhạt đính đầy những viên kim cương.
Tô Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185316/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.