Hai năm sau.
Phó Mặc Quân vừa vò đầu vừa nhìn tệp tài liệu. Kể từ lúc cô biến mất, anh không hề tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cô. Mọi thứ thuộc về cô dường như là bốc hơi khỏi vậy.
Anh bỏ hai tay vào túi quần, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra khung cửa kính trong suốt. Cả người gầy gò có thể nhìn rõ.
Rốt cuộc cô đã đi đâu.
Lần cuối cùng xuất hiện là bên cạnh Chu Nam, nghĩ tới đây, gương mặt bất giác cau có lại.
Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Nhớ đến nỗi anh không ngủ được, mọi thứ trở nên tồi tệ đến thấy rõ.
Tại sao cô lại đi chứ?
Sao lại rời bỏ anh chứ?
Căn phòng, đồ dùng, tất cả vẫn còn. Dư vị, hình ảnh của cô. Tất cả mọi thứ càng lúc càng làm anh muốn phát điên.
Ba năm sau, anh vẫn tìm. Thế nhưng đổi lại mọi thứ vẫn là bặt vô âm tín.
Bốn năm sau, kết quả vẫn vậy.
Năm năm, vẫn là như vậy.
Cùng là một trang sách, vậy mà anh vẫn lật qua lật lại, chỉ là mong muốn có một kết quả mới thôi.
….
Tại New York.
Lăng Tuệ vừa ngồi vào bàn vừa nhâm nhi tách cà phê. Cô lẳng lặng xem thời sự trên ti vi.
Trên màn hình, hình ảnh người đàn ông quen thuộc hiện rõ, những câu nói, cuộc phỏng vấn bằng tiếng anh người đàn ông đều trả lời rất lưu loát.
Một nam một nữ trong bộ đồ con gấu ngước nhìn theo hướng của mẹ. Đứa bé trai lại bất bình lên tiếng, hai má phụng phịu đáng yêu.
“Chị, sao mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185304/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.