Phó Mặc Quân cảm thấy cả người nóng rực, anh chớp mắt liên tục nhìn xuống gương mặt tinh xảo dưới thân mình, đôi môi mỏng vừa áp lên thì một cảm giác khó chịu liền hiện rõ, đôi mày anh dần cau lại, ánh mắt u ám.
Bàn tay từ nhẹ nhàng nhanh chóng chuyển thành mạnh bạo, hơi thở càng lúc càng dồn dập, anh đưa tay siết chặt cổ của Trương Khả Di, gằn từng chữ một.
“Trương Khả Di, sao lại là cô.”
Câu nói này là một câu nói khẳng định, Trương Khả Di bị bóp nghẹn, trong phút chốc không thở được, gương mặt cô ta liền tím tái lại, lắp bắp chữ có chữ không.
“Em, em là L-Lăng Tuệ đây.”
Phó Mặc Quân không muốn đôi co, cơ thể anh có thể nhận ra rõ được xúc cảm giữa hai người, huống hồ khi nãy vừa chạm vào, phía dưới của anh lại không hề có phản ứng.
Cùng một gương mặt, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy rất chán ghét, bàn tay nắm lấy cổ Trương Khả Di dần buông lỏng, ánh mắt anh nhiễm một lớp mờ đục. Cô ta vậy mà dám hạ thuốc anh.
Được buông lỏng, Trương Khả Di cố gắng hít thở, không khí tràn vào phổi, gương mặt cô ta dần trở nên hồng hào lại.
Phó Mặc Quân nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, bàn tay vặn chiếc vòi tắm, nước lạnh tuôn ra nhưng lại chẳng làm giảm đi được mấy so với thuốc, cơ thể nóng đến khó chịu, hơi thở dồn dập.
Trương Khả Di nhìn một màn này thì giận đay nghiến. Ngay cả lúc có thuốc, anh vẫn không hề chạm vào cô. Cô ta chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185301/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.