Sáng hôm sau, vừa tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, người đàn ông bên cạnh đáng lẽ đã đi làm từ sớm thì nay vẫn còn ngủ.
Lăng Tuệ khẽ động, trong phút chốc toàn bộ kí ức đêm qua chợt ùa về. Hình như đêm qua, cô đã nói…Vừa nghĩ đến đây, gương mặt liền đỏ bừng, bản thân nhanh chóng ngăn kí ức đêm qua gợi lại.
Cô quay qua nhìn người đàn ông đang ngủ say bên mình, đôi chân vừa động, đã chạm tới thân thể ấm nóng của anh, cả hai người giờ đây đều trong trạng thái không tấc vải.
Phó Mặc Quân đưa tay kéo cô nằm xuống, gương mặt anh tuấn nở nụ cười rạng rỡ.
“Đêm qua em nhớ em nói gì không?”
Bị kéo vào lòng ngực vững chãi, cô rúc trong lòng anh, hai má đỏ hồng, khoảng cách này có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của anh.
Cô im lặng, nhưng người đàn ông bên cạnh không bỏ qua dễ dàng, anh lại trở mình, hai người đổi tư thế, nam trên nữ dưới.
“Đêm qua, em…”
Cô ngập ngừng giây lát, đúng là uống rượu chỉ có hại cho bản thân.
Phó Mặc Quân thấy cô không nói gì, bàn tay anh từ từ lướt xuống phía dưới, gương mặt anh kề sát lại, cắn nhẹ vào bả vai.
“Xem ra, cần ôn lại rồi.”
Trong phút chốc, Lăng Tuệ liền hét lên.
“Em nói, em nói.”
Nghĩ đoạn cô lại lắp bắp, ánh mắt liếc sang hướng khác:-“Em, em yêu anh.”
Phó Mặc Quân hài lòng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch
“Nữa nhé?”
Mặt cô lại đỏ lên. Ý anh là gì? Cho đến khi gương mặt anh dán lại gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185296/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.