Bàn tay cô bắt đầu run run lục chiếc điện thoại trong túi mà gọi thẳng cho Phó Mặc Quân.
“Em nhớ anh à.” Giọng người đàn ông bắt đầu vang lên.
Lăng Tuệ run rẩy mà nói.
“Mẹ của anh mời bác sĩ đến khám thai cho tôi.”
Vốn đang họp, nghe câu này, bộ phận quản lí đang báo cáo thì bắt gặp bàn tay của Phó Mặc Quân ra hiệu dừng lại. Cả căn phòng lạnh ngắt như tờ, gương mặt của phó giám đốc lúc này, trông rất khó coi. Họ cứ nghĩ bản thân đã báo cáo sai ở đâu, bắt đầu run lẩy bẩy.
“Hôm nay dừng ở đây được rồi.”
Mà lúc này, Tô Mạch Hoa thấy cô mãi không ra, mới nói vọng ra.
“Lăng Tuệ, con mau ra đây.”
Lăng Tuệ vừa cắn môi vừa đi từ từ bước xuống bên cạnh, xong ánh mắt lại nhìn chăm chăm vị bác sĩ trước mặt.
“Thật ra, con khỏe lắm, mẹ không cần phải phí tâm như vậy đâu.”
Tô Mạch Hoa nắn nắn tay cô, an ủi.
“Mẹ biết con đang rất khó chịu, đừng chối.”
Bác sĩ Bình lúc này cũng tiến lại gần nhìn Lăng Tuệ, sau đó mới nắm lấy bàn tay của cô.
“Cô Tuệ cứ bình tĩnh, như vậy tôi mới xem được mạch của cô.”
Nhưng Lăng Tuệ làm sao mà bình tĩnh được, nếu Tô Mạch Hoa biết cô đang lừa dối bà ta, có thể cô sẽ sống không bằng chết mất.
Bác sĩ Bình bắt đầu bấm mạch, người Lăng Tuệ cứ run bần bật.
Không gian lúc này vô cùng yên ắng, mọi người đều im lặng lắng nghe, tưởng chừng như thời gian đang ngừng trôi vậy.
Ngay khi ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185285/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.