Đến khi ăn xong cũng đã trễ, Lăng Tuệ liền tắm rửa rồi leo lên ghế mà nằm. Sau khi lựa ra một chục lí do giải thích cho việc cô ở trên giường của anh thì vẫn không thể giải thích nổi.
Cuối cùng bỏ sang một bên, chắc chắn chỉ là đi nhầm thôi, cô tuyệt đối không mê mẩn anh ta đến nổi nửa đêm bò lên giường.
Dứt suy nghĩ liền vùi đầu vào chăn mà nằm ngủ.
Thế nhưng cái gì đến cũng phải đến
Sáng hôm sau, Lăng Tuệ khẽ trở mình. Nhưng sau đó đôi mắt cô lại lập tức mở ra khi thân thể cô đụng phải thân thể khác.
Phó Mặc Quân, đó là cái tên đầu tiên hiện ra trong tình cảnh này.
Tại sao cô lại leo giường của anh ta nữa vậy. Hơn nữa anh ta còn đang ngủ rất ngon, một tay còn ôm cô nữa.
Lăng Tuệ hít sâu, cố kiềm chế bản thân của mình, chậm rãi và im lặng hết mức có thể mà rời khỏi giường.
Nhưng vừa đi được vài bước đã có một bàn tay kéo cô trở lại giường, để cô nằm dưới thân mình. Mà chủ nhân của bàn tay ấy còn nhìn cô tỏ vẻ rất hài lòng, cất lên chất giọng trầm khàn.
“Sao vậy? Mê đắm tôi quá nên đêm nay lại leo lên giường của tôi”
Mặt Lăng Tuệ lúc này đã đỏ bừng, chất đỏ ấy lan tới tận mang tai. Hai tay thì giơ trước ngực để chống đỡ anh.
"Không có.”
"Em ngủ với tôi còn chối? Nếu em nói là muốn ngủ với tôi thì chắc tôi sẽ miễn cưỡng xem xét mà cho em ngủ cùng, không cần phải lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185278/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.