Từng đợt nước ấm cứ xối xuống người, ngước nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt của mình trong gương, lại nhớ đến hành động Phó Mặc Quân.
Ban nãy, anh ta định ngủ với cô!
Dẫm đôi chân trần trên tấm thảm mịn, cô mặc chiếc áo phông cùng chiếc quần ngắn thoải mái mà bước ra, để lộ đôi chân thon dài kia.
Những giọt nước đọng trên mái tóc của Lăng Tuệ cứ thế từng giọt rớt xuống, vương lại trên gương mặt của cô, xong lại thi nhau từng giọt một chảy nhẹ xuống chiếc cổ cao trắng ngần.
Ánh mắt Lăng Tuệ lúc này rất sạch sẽ, gương mặt trắng noãn, không thể che dấu đi vẻ đẹp tự nhiên ấy.
Phó Mặc Quân ngồi yên trên chiếc ghế sofa, đôi chân bắt chéo, khôi phục lại trạng thái thường ngày mà nhìn chằm chằm cô, thế nhưng đáy mắt lại càng ngày càng nóng rực.
Lăng Tuệ đến bên cạnh chiếc giường, bàn tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh, sau đó tiến tới chiếc ghế sofa.
Khẽ hất cằm, ngầm ra lệnh anh ra chỗ khác.
Thế nhưng anh vẫn ngồi im đó, không nói không rằng.
Thấy thái độ như vậy. Cô không muốn đôi co nữa, nhanh chóng tiến tới chiếc giường mà thả mình xuống.
Ngay khi vừa nằm xuống, thì liền vọng tới tiến nói của anh.
“Em không hề mang thai.”
Câu nói này là khẳng định.
Lúc nãy khi cô tắm, trợ lí của anh đã gửi một loạt tài liệu của cô về tới.
Mà trong đó, không hề có bất cứ thông tin gì về việc cô tới bệnh viện.
Nghe được câu này, Lăng Tuệ bắt đầu hoảng hồn. Thế nhưng vài giây sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185274/chuong-15.html