Hàn Phong Đằng mỗi ngày đều như vậy. Từ khi cô rời đi, anh hầu như ko còn ăn ở nhà. Mỗi ngày đều đi từ rất sớm, anh muốn tranh thủ làm xong mọi công việc một cách sớm nhất để có thể sớm tới thành phố B thăm cô. Tối thì tận khuya mới về đến nhà, có hôm thì say sỉn, có hôm lại trông chán đời như một tên nghiện.
Dù nói không muốn quan tâm nhưng cô mỗi ngày đều vào nhóm chat để xem tình hình của anh. Dù nói không muốn dính dáng tới Hàn gia nữa nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm rời khỏi nhóm chat. Dù cho có từ chối anh trăm lần thì cũng không thể phủ nhận rằng cô có để tâm đến anh.
Nhờ sự kiên trì từng ngày, không nản chí và bỏ cuộc của anh mà Lộ Nhan dần không còn đuổi anh nữa, chỉ là cô vẫn không thể nói chuyện lại cùng anh. Cô cũng không biết tại sao nhưng cô thật sự lo lắng cho anh. Mỗi ngày đều vào group chat để xem anh có ăn uống đầy đủ không. Nhưng kết quả vẫn luôn làm cô thất vọng khi hầu như không có ngày nào là anh dùng đủ bữa. Hôm nào anh về cũng trông ngóng từng phút, đến khi có người báo thiếu gia đã về thì cô mới có thể yên tâm đi ngủ.
Phong Đằng ngày ngày tới làm phiền cho bằng được. Mặt dày đến mức làm ông bà Khiết đã xem anh là con rể mà đối đãi tốt. Hôm nay, ngồi trên bàn ăn mà cuống họng của Lộ Nhan cứ nhợn nhợn. Cô hít một hơi sâu gắp chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3733257/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.