Chương trước
Chương sau
Đại Hắc đứng ở bên cạnh ôm Chu Hành không biết làm cách nào để an ủi hắn, cũng không biết trên người nữ thi kia có độc hay không, mà hiện tại Chu Hành đang ngất đi trong vòng tay gã có gọi thế nào cũng không phản ứng.
Lâm Cửu Gia đối với tình huống hiện tại cũng vô cùng bất ngờ, Tô Giác khóc lóc đột nhiên nhào về phía Lâm Cửu Gia liều mạng cầu xin ông đi cứu Mao Mao, dù sao Mao Mao cũng là cháu ngoại trai của ông đương nhiên ông sẽ đi cứu, thế nhưng nhìn cánh cửa đang đóng chặt ông cũng suy sụp không biết phải làm sao.
Hẳn Mao Mao và Chu Hành đã tìm sai mắt trận kết quả đào ra được nữ thi thủ trận, hiện tại cũng đã làm kinh động toàn bộ oan hồn trong tổ trạch rồi, Lâm Cửu Gia thở dài nói với hắn nếu muốn cứu Mao Mao thì phải nghe lời ông, bây giờ Tô Giác đang hoang mang lo sợ nghe thấy Lâm Cửu Gia nói bản thân có cách cứu Mao Mao thì lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Cửu Gia dặn dò Đại Hắc chăm sóc Chu Hành sau đó kéo Tô Giác đi về phía tường sân, đứng ở chỗ có cắm là cờ vàng nhỏ: “Cậu dán lá bùa ẩn hơi thở này đi, đợi chút nữa tôi sẽ đi đứng ở cửa còn cậu thì leo tường, sau đó tháo lá bùa hô to vài tiếng hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn còn tôi sẽ đi vào cửa cứu người, phương pháp này chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, không còn cách nào khác, chúng ta phải thử xem. Nhưng cậu nhất định phải nhớ kỹ trước khi những quỷ kia xông về phía cậu, cậu phải nhanh chóng dán lá bùa vào người, phải làm thật nhanh, cậu cũng biết tốc độ của những quỷ hồn kia biến thái đến cỡ nào rồi đó. Chuyện này rất nguy hiểm làm không tốt sẽ bị đàn quỷ kia xuyên thủng cơ thể, cậu xác định muốn mạo hiểm?”
Tô Giác nghe vậy trong lòng có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến Mao Mao lập tức gật đầu, Lâm Cửu Gia vỗ vai hắn rồi lại đưa thêm cho hắn một lá bùa, nói với hắn nếu như gặp phải chuyện gì thì ném lá bùa đó về phía lũ quỷ.
Tô Giác nghe hiểu rõ, Lâm Cửu Gia nhanh chóng chạy về phía cửa, hiện tại bọn họ là đang giành giật từng giây, nếu không nhanh lên thì chờ đợi bọn họ sẽ là khối thi thể lạnh băng của Mao Mao, đây là chuyện không ai muốn nghĩ đến, bây giờ thời gian gấp gáp hắn cơ bản không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, hi vọng kế dương đông kích tây này sẽ hiệu quả.
Tô Giác nhìn Lâm Cửu Gia đã chạy tới chỗ khuất bóng, trong lòng thầm nhẩm đến số 100 sau đó nhanh chóng leo tường, liếc mắt liền thấy một đoàn quỷ hồn ở trong tổ trạch chính giữa thì có một nữ thi đang đứng, cơ bản không nhìn thấy Mao Mao, thế nhưng không nghĩ cũng biết Mao Mao đang nằm trong đó.
Tô Giác khẽ cắn môi hít sâu một hơi tiếp đó gỡ lá bùa nhắm mắt lại hét to một tiếng, còn chưa hét xong đã nhanh chóng dán lại lá bùa, hắn hơi hơi hé mắt lập tức cảm nhận được một cổ hơi thở rét lạnh nhào vào mặt mình, sau đó trước mắt hắn là một gương mặt tái xanh trắng bệch, thất khiếu chảy máu.
Tô Giác ổn định bản thân khẽ đảo mắt liền phát hiện quanh mình đều là những bóng ma màu xanh biếc, bọn chúng còn đang dính trên người hắn ngửi ngửi nghi hoặc tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Giác ngưng thở sợ hãi bản thân sẽ lộ ra hơi thở của người sống, xuyên qua cơ thể trong suốt của đám quỷ hồn hắn nhìn thấy Lâm Cửu Gia từ gian cửa phụ chui vào, những quỷ quái nơi đó đều bị hắn hấp dẫn đến đây hiện tại chỉ còn nữ thi đang đứng ở đó, trên mặt đất có một bóng người đang nằm đương nhiên là Mao Mao.
Tô Giác nhìn Lâm Cửu Gia đang từng bước một chậm rãi tiếp cận Mao Mao, thời điểm càng đến gần thì thấy Lâm Cửu Gia ngây người bất động nhìn nữ thi, Tô Giác đã nín thở đến mức muốn hết hơi trông thấy cảnh này quả thật nôn nóng muốn chết, may mắn có lẽ Lâm Cửu Gia nghe thấy được tiếng lòng hò hét của hắn, lại bắt đầu di chuyển chậm rãi
Trong tay ông cầm kiếm gỗ cùng nữ thi kia đánh nhau, động tác chỉ đẩy lùi nữ thi chứ không có tính công kích, kiếm cũng không hướng vào thân thể của nàng, thế nhưng động tác của nữ thi lại hết sức mãnh liệt sắc bén, song đạo pháp của Lâm Cửu Gia vô cùng cao cường cho dù có nhường thì nữ thi kia cũng không chiếm được tiện nghi.
Tô Giác không biết ông bị làm sao trong lòng nôn nóng muốn điên, đám quỷ kề bên người hắn không ngửi ra bất cứ hơi thở gì cũng bắt đầu bay về phía ngôi nhà.
Tô Giác tức giận suýt nữa thì kêu lên liền nhìn thấy Lâm Cửu Gia móc ra một lá bùa dán lên người nữ thi, nữ thi nháy mắt đứng im, Lâm Cửu Gia nhanh chóng túm lấy Mao Mao nhìn vào mắt nữ thi từ từ lui về phía cửa.
Tô Giác thở phào một hơi vừa mới chuẩn bị leo xuống thì ngay khi quay người liền nhìn thấy một con quỷ đang đứng ở phía sau mình, hắn bị dọa đến nhảy dựng suýt chút nữa nhảy vào bên trong tòa nhà cũng may hắn ổn định lại nếu không hậu quả….thật không dám tưởng tượng.
Hắn vốn dĩ bị Lâm Cửu Gia làm cho tức giận không ngừng, nhanh chóng nâng tay ném lá bùa Lâm Cửu Gia đưa cho về phía quỷ kia, quỷ kia lập tức thét to một tiếng không qua hai giây liền nổ tung.
Tô Giác phóng trở về vừa nhìn thấy Mao Mao lập tức kéo hắn vào lòng mình, Mao Mao hôn mê bất tỉnh nhưng may mắn vẫn còn hô hấp, gã thở phào nhẹ nhõm, Lâm Cửu Gia nhìn Chu Hành cùng Mao Mao bị trọng thương bất tỉnh thở dài một hơi, có vẻ việc tìm mắt trận phá môn là không được chỉ đành về sau nói tiếp.
Ông thoáng nhìn nữ thi phía sau cánh cửa đỏ son, ánh mắt bỗng trở nên muộn phiền cổ họng nghèn nghẹn hồi lâu mới hòa hoãn vững vàng trở lại, sau đó ra hiệu Tô Giác cùng Đại Hắc bế Chu Hành và Mao Mao, năm người quay về đường cũ.
Bọn họ bên kia cực kỳ nguy hiểm, Lâm Trường Tư bên này cũng không thể ngủ ngon, không biết bản thân có phải gặp ác mộng hay không, đầu óc của y mơ màng choáng váng giống y như lần trước bị trúng cổ độc, y không ngừng nhìn thấy hình ảnh Lan Nạp trò chuyện, một chốc thì trời băng đất tuyết, một chốc thì thuyền hoa ven hồ, tựa như đang xem một bộ phim điện ảnh tái hiện lại hình ảnh của năm đó, ngay cả một màn diệt môn cuối cùng cũng xuất hiện.
Không qua bao lâu cái trán của y đổ đầy mồ hôi, y đau khổ nhăn mày, ở trong mơ liều mạng gọi tỉnh chính mình thế nhưng lại không thể mở mắt, khóe mắt của y tràn đầy nước mắt đau đớn.
Lâm Thiên Lí nằm bên cạnh kỳ quái thò đầu qua, vốn hắn cho rằng giống như thường ngày bởi vì mang thai dinh dưỡng không đủ cho nên chân cẳng run rẩy cảm thấy khó chịu, còn tự mình giúp y mát-xa, đâu ai ngờ rằng y vẫn mãi như vậy, lúc này hắn mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Một luồng khói đen quấn quanh mặt rõ ràng là bị bóng đè, cùng một phương thức sắc mặt Lâm Thiên Lí lập tức lạnh băng, hai tay bắt chéo vận khí đem khói đen bên trong đầu y kéo ra, hồi lâu Lâm Trường Tư mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Thiên Lí cau mày vén tay áo giúp y lau mồ hôi, sau đó lại ôm y vỗ lưng làm y tiếp tục ngủ. Càng gần ngày Tiểu Bảo ra đời Lâm Trường Tư càng thích ngủ, hiện tại ngoại trừ những sinh hoạt cơ bản cần thiết thì thời gian còn lại y đều nằm ở trên giường nhắm mắt.
Dù sao cũng là bào thai quỷ được tạo ra từ quả u minh đối với cơ thể mẹ mà nói vô cùng tiêu hao năng lượng, người bình thường mang thai đã khó chịu mà cơ thể Lâm Trường Tư còn gầy, cần phải bồi bổ nhiều hơn một chút.
Lâm Thiên Lí đang lo lắng nhăn mày thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo ở bên ngoài cửa sổ, hắn vừa quay đầu liền trông thấy Mạch Linh ngồi xổm trên ban công, cách một tấm kính nhìn vào trong nhà.
“Úi, một tháng không gặp bụng của mỹ nhân Tư Tư lớn hơn không ít.” Đôi mắt của gã sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm ở trên giường, giọng điệu mang theo giễu cợt.
Lâm Thiên Lí đứng lên không chút lưu tình chắn lại tầm mắt của gã, ánh mắt tràn đầy phòng bị.
Mạch Linh nhìn hắn cười ha hả: “Ha ha, yên tâm tôi mới vừa được ăn no, nơi này đã bị ép khô không còn hàng dự trữ, trông thấy mỹ nhân Tư Tư cũng chỉ có thể mơ ước không làm được này kia.” Ngữ khí của hắn hạ lưu tay cũng đáng khinh chạm vào hạ thân của mình.
Ánh mắt Lâm Thiên Lí trầm xuống, hắn cơ bản không chịu được cái tên hạ lưu vô sỉ này có tư tưởng dâm loạn với bé ngoan, ngay cả nghĩ cũng không được! Hơn nữa người này có khả năng hấp thu linh hồn của Du Uy, lưu giữ tư tưởng của Du Uy, lập tức hận ý trong lòng hắn không ngừng xuất hiện.
Nhớ đến tán gẫu ngày đó với Thiên Thanh có lẽ có thể lấy gã đi hiến tế, đôi mắt của hắn híp lại, Mạch Linh đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn vẫn vô cùng tự tại, đứng lên đi lại trên ban công.
Gã đi được hai bước tựa như nghĩ đến gì đó nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ừm, mỹ nhân Tư Tư to bụng cũng thật xinh đẹp, a, ta vẫn chưa chơi qua thai phụ đâu, còn là đàn ông bụng lớn như mỹ nhân Tư Tư, ặc, nghĩ đến cảnh mỹ nhân Tư Tư nằm ở trên giường dụ hoặc, ưm, thật là kích thích lòng người.”
Giọng gã tràn ngập mê huyễn nặng nề cùng dâm dục, cuối cùng Lâm Thiên Lí không chịu nổi nữa trực tiếp bay về phía gã, bàn tay vồ vập mục tiêu chính là cổ gã.
Mạch Linh thấy hắn xông đến khóe miệng gợi lên ý cười xấu xa, không chút kinh hoảng ở trên ban công nhún nhảy tránh né, nếu tránh không được thì sẽ nhảy xuống vài tầng lầu. Hai người vượt nóc băng tường, ngươi đến ta đi, Mạch Linh hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Thiên Lí, không qua bao lâu đã bị Lâm Thiên Lí tóm cổ.
Bị bóp cổ Mạch Linh ngược lại còn cười ha hả: “Ha, ngươi cứ như vậy yên tâm đuổi theo ta sao? Không lo cho mỹ nhân Tư Tư? Ha ha!”
Sắc mặt Lâm Thiên Lí biến đổi nắm lấy cổ gã bay như điên về nhà, vừa mới nhào vào phòng liền trông thấy Lan Nạp đứng ở mép giường một tay bóp chặt cổ Lâm Trường Tư gắt gao áp y vào giường, Lâm Trường Tư bị nghẹn không ngừng nằm trên giường giãy giụa.
Lòng ngực Lâm Thiên Lí co rúm, hắn vội hô to một tiếng: “Đừng!” Hắn cố gắng bình tĩnh túm lấy cổ Mạch Linh: “Đừng, Lan Nạp! Ngươi buông y ra, chúng ta trao đổi!”
Lan Nạp mờ mịt quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Lí lúc nhìn về phía Mạch Linh thì nở nụ cười nhẹ nhàng: “Trao đổi? Ngươi nghĩ ta sẽ để ý sao? Đối với ta, hắn chỉ là một con chó săn chết rồi có thể tiếp tục tìm.”
Mạch Linh nghe xong biểu cảm cũng không hể thay đổi, cười ha hả: “Nghe thấy chưa? Ngươi lấy ta uy hiếp hắn cũng vô dụng, ta thấy ngươi vẫn nên bóp chặt cổ của mình, hắn nhất định sẽ đau lòng luyến tiếc, ha ha, so với việc nắm lấy ta còn hiệu quả hơn nhiều!”
Tiếng cười ngạo mạn, sắc mặt Lâm Thiên Lí trở nên lạnh lùng, ngón tay bóp chặt cổ họng của gã, máu lam nhàn nhạt từ cổ gã trào ra, Lâm Thiên Lí một chân đá vào đầu gối làm gã gãy chân, sau đó ném vào góc tường.
Toàn bộ quá trình hắn cũng không hề chớp mắt, trước sau như một nhìn chằm chằm vào động tác của Lan Nạp, đợi đến khi phá hủy hoàn toàn năng lực hành động của Mạch Linh, không còn uy hiếp hắn mới từng bước một đi về phía Lan Nạp, Lan Nạp thấy hắn tiếp cận sắc mặc lập tức lộ ra vài phần hoảng sợ, kéo Lâm Trường Tư từ giường lên: “Người đừng đến đây nếu không ta sẽ giết hắn!”’
Hắn dừng bước chân trái tim không ngừng điên cuồng đập loạn, nhưng hiện tại hắn lại liều mạng bảo chính mình bình tĩnh, bĩnh tĩnh bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có cách cứu được bé ngoan, hắn thở sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về Lan Nạp: “Được, ta không bước đến ngươi đừng kích động.”
Nói xong hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy đau đớn nói không nên lời của Lâm Trường Tư, hắn dùng ánh mắt an ủi y, rồi lại nhìn Lan Nạp nói tiếp: “Bất kể ngươi muốn làm gì chỉ cần ngươi buông bé ngoan ra trước ta liền đồng ý với ngươi.”
Lan Nạp nhìn hắn cười nhạo một tiếng: “Ha, cái gì cũng đồng ý? Hủy đi linh thể được không?”
Lâm Thiên Lí không chút do dự gật đầu: “Được, hồn phi phách tán ta đều nguyện ý, chỉ cần ngươi buông y ra, ta bây giờ lập tức tự hủy linh thể.” Nói, ngón tay duỗi hướng về giữa mày của mình.
“Không, không được!” Lan Nạp thấy thế hoảng sợ la to, hắn cả kinh Lâm Trường Tư bị hắn bóp cổ cũng liều mạng ho khan.
Vừa rồi Lâm Trường Tư bị bóng đè đầu óc hiện tại vô cùng mơ màng căn bản vẫn chưa thanh tỉnh, cái miệng mấp máy nói không nên lời, đôi mắt ướt át tràn đầy cầu xin nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí, cánh tay yếu ớt đối với hắn vẫy vẫy ý bảo không nên.
Lâm Thiên Lí trông thấy khuôn mặt khó chịu của y, nhanh chóng buông tay xuống: “Tay ngươi nhẹ một chút đừng bóp y nữa, y khó chịu.”
“Ha” Cổ họng Lan Nạp phát ra thanh âm tựa như một tiếng cười nhưng cũng tựa như một tiếng khóc: “Ngươi cũng thật đau lòng cho hắn, đáng tiếc thứ ngươi càng thích thì ta càng phải tra tấn. Ngươi vì hắn nguyện ý không lấy nghiệt chủng trong bụng hắn đem đi hiến tế, ngay cả tộc nhân cũng bỏ mặc. Ngươi mưu đồ đã lâu, vì sao lại vì hắn mà không tiếp tục kiên trì? Ha, mệt ta vẫn luôn không động đến hắn, ngươi khiến ta buồn cười bao nhiêu.”
Đôi mắt Lâm Thiên Lí u ám, không đáp.
Lan Nạp cười lạnh một tiếng nhìn Lâm Trường Tư đang bị mình bóp cổ: “Vì sao ngươi lại thích hắn? Nếu ngươi ai cũng không yêu thì ta đâu cần đau đớn như bây giờ? Hắn ta có gì tốt? Ta chịu khổ hàng chục năm sống một cuộc sống của người bình thường kết quả chờ được lại là tin ngươi yêu kẻ khác.”
“Ngày đó ta đã nói qua lần sau gặp lại ta sẽ lấy lại những thứ ngươi thiếu ta. Thế nhưng cho dù ngươi đối xử với ta tàn nhẫn bao nhiêu, ta cũng không xuống tay được, cho nên những gì ngươi nợ ta mấy chục năm nay để cho người yêu của ngươi trả đi, ta muốn ngươi chịu đựng đau khổ giống như ta, thống khổ cả đời!”
Gã rống giận bàn tay nắm lấy cần cổ Lâm Trường Tư càng chặt, Lâm Thiên Lí nhanh chóng bước lên một bước: “Không, là ta nợ ngươi hãy để ta trả, ngay bây giờ ta sẽ tự hủy linh thể trả lại cho ngươi!”
Hắn nói bàn tay nhanh chóng hướng về vết đỏ giữa mày mãnh liệt tấn công, một chọc đâm vào giữa mày liền chảy đầy máu, đôi mắt Lan Nạp co rút đầu óc kinh hoảng thất thố không kịp phản ứng, trong miệng hét to một tiếng không được, một tay đẩy Lâm Trường Tư ra rồi nhanh chóng bay về phía Lâm Thiên Lí.
Lâm Thiên Lí nhìn thấy hành đồng của gã đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, nhanh chóng thu hồi tay phải đang chọc vào giữa mày, nghênh đón thân thể Lan Nạp đang bay đến một chưởng đánh qua, lúc này Lan Nạp mới phát hiện đối phương lừa gạt chính mình, lại muốn bay đi bắt lấy Lâm Trường Tư thế nhưng đã chậm, Lâm Thiên Lí hung hăng đánh một chưởng vào người gã, cơ thể của gã lập tức va đập vào cửa sổ rơi xuống.
Tiếp đó nghe thấy một tiếng bịch Lâm Thiên Lí vọt đến cửa sổ nhìn xem đang muốn đuổi theo thì nghe thấy âm thanh rên rỉ thống khổ của Lâm Trường Tư đang ngã trên mặt đất, hắn nhanh chóng chạy đến đỡ y, đẩy mái tóc thấm ướt mồ hồi trên trán: “Bé ngoan, bé ngoan, em sao vậy?”
Lâm Trường Tư nghe thấy giọng nói của hắn thì miễn cưỡng mở to đôi mắt, một tay che bụng một tay gắt gao nắm lấy tay Lâm Thiên Lí, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn: “Ưm a, chú hai…..Đau quá….Đau bụng quá……”
Lâm Thiên Lí hoảng loạn trừng lớn mắt, xốc áo ngủ lên nhìn vào bụng y lập tức trông thấy trên bụng xuất hiện hoa văn không ngừng co rút, sờ vào còn có thể cảm nhận được nó đang run rẩy.
Lâm Thiên Lí kinh hoảng một trận không ngừng vận chuyển linh khí vào trong bụng y, thế nhưng cái bụng không hề có dấu hiệu ngừng co rút mà ngược lại càng thêm run rẩy, tay hắn không nhịn được cũng run theo, ôm chặt lấy đối phương liều mạng bế y chạy về hướng nhà Lâm Chính Tề, có rất nhiều lần chân hắn mềm nhũn suýt nữa té ngã.
Lan Nạp ẩn trốn trong góc tối nhìn chằm chằm vào thân ảnh chạy như bay của hắn, nắm chặt nắm tay bị kính ghim chặt, nở nụ cười điên cuồng: “Ha ha ha, để cho tình nhân nhỏ bé kia của ngươi cùng với nghiệt chủng đó chết đi, hãy để chúng chôn cùng ta. Ha ha, như vậy cũng tốt làm ngươi tận mắt nhìn chúng từ từ chết đi nhưng ngươi lại không thể làm gì hahaha, ta thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ khi ấy của ngươi, có phải sẽ giống với ta không ngừng vặn vẹo! Hahahaha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.