Lâm Cửu Gia dẫn bốn người bọn họ đi vào tổ trạch bằng cửa chính, bốn người bọn họ nhìn quanh trái phải không khỏi kinh ngạc cùng cảm thán, tòa nhà hoang tàn này thật sự quá đẹp, mái lợp ngói xanh; cột dầm chạm khắc tinh tế; từng viên gạch, từng cây cột, từng cây dầm đều lưu lại dấu tích chạm khắc hoa mỹ của năm tháng; những khoảng sân sâu, những tòa nhà vững chắc uy nghiêm hùng vĩ làm người e ngại và áp lực.
Bên ngoài tòa nhà không một ngọn cỏ thế nhưng trong sân lại mọc đầy cỏ dại dày đặc cao gần thắt lưng, trong sân còn có một cây cổ thụ cao lớn che kín khoảng trời, không khí tối tăm ẩm thấp; phiến đá xanh bò đầy rêu xanh, ngôi nhà này phảng phất bị mắc kẹt trong quá khứ xưa cổ làm người khó thở, tựa như oán hận; tựa như bất mãn lại tựa hận thù.
Xung quanh một mảng yên tĩnh, tiếng bước chân của bốn người bọn họ trở thành âm thanh vang nổ khắp không gian, khi truyền vào tai lại giống như bị ngăn cách bởi thời không. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây đi xuống mặt đất nhưng có vẻ cách biệt với tổ trạch, thân ở bên trong hoàn toàn không cảm nhận được một chút độ ấm nào, mà chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Tô Giác đi cuối không khỏi quay đầu lại nhìn, cảm giác lông tơ dựng đứng trên lưng khiến hắn hắt hơi dữ dội không dám tiếp tục quan sát lung tung, hắn vẫn luôn cảm thấy bên trong nơi tối tăm kia có những đôi mắt nhìn hắn chằm chằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-troi-cho/603297/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.