Bên tai Lâm Trường Tư đều là tiếng gió phần phật, sau lưng còn có một thứ khủng bố đuổi theo, tốc độ của y gần như cực hạn siêu việt, chân y đã mệt tựa như rót chì thế nhưng vẫn không dám dừng lại.
Y chạy càng lúc càng chậm Huyết Anh lại đuổi càng lúc càng nhanh, tuy rằng hiện tại nó đã khuyết thiếu một bàn tay tốc độ so với trước kia cũng chậm đi rất nhiều, nhưng không phải là quá chậm bởi hồn thể của nó so với Lâm Trường Tư còn nhanh hơn nhiều, không quá bao lâu là đã đuổi kịp.
Chân sau Huyết Anh vừa giẫm thì đã nhảy lên trên lưng Lâm Trường Tư, móng tay sắc nhọn bấu vào vai Lâm Trường Tư, hô hấp của y lập tức cứng lại bước chân loạn nhịp lập tức bịch một tiếng ngã trên mặt đất, Huyết Anh trên lưng còn chưa bấu chặt cũng bị quăng ngã ra ngoài lăn tròn mấy mét rồi dừng lại.
“A, đau quá!” Lâm Trường Tư nằm trên mặt đất ôm đầu gối đau đến hút khí, vừa rồi lúc ngã vì để bảo vệ cái bụng mà y thẳng tắp quỳ xuống, đầu gối va chạm với đường nhựa không hề nhẹ, hiện tại y đã đau đến mức mặt mày đều nhăn lại.
Y sợ Huyết Anh lại muốn lao đến cho nên vừa mới hòa hoãn cơn đau một chút thì lập tức giãy giụa bò dậy, vừa đứng liền cảm thấy đầu gối đau nhức, căn bản không thể đứng thẳng mà chỉ có thể cong người đứng khập khiễng.
Lần nữa bị quăng ngã Huyết Anh càng thêm tức giận, da nó vốn giòn cho nên bị lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-troi-cho/603281/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.