Chương trước
Chương sau
Lâm Thiên Lí về nhà, trong phòng một mảnh hắc ám yên tĩnh không chút tiếng động.
Nam nhân nhớ đến bộ dáng mệt mỏi bất kham lúc trưa của thiếu niên, còn có dung nhan an tĩnh nằm ngủ làm cho lòng hắn mềm nhũn, trên mặt cũng hiện lên ý cười nhợt nhạt có lẽ mệt chết rồi đi, hiện tại còn chưa thức dậy bụng cũng sớm đói rồi nhỉ?
Nam nhân không bật đèn tay chân nhẹ nhàng tựa như một cơn gió đi vào phòng ngủ, bản thân cẩn thận đi xuyên qua cửa phòng nháy mắt ý cười trên mặt cứng đờ.
Trong phòng tối đen nhưng mà dựa vào thị lực của nam nhân, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái giường trống rỗng không một bóng người, đệm chăn khăn trải giường được xếp ngay ngắn không hề hỗn loạn.
Nam nhân lạnh mặt đi đến duỗi tay sờ lên khăn trải giường – lạnh băng tựa như chưa có người ngủ qua.
Đầu giường có đặt một khối ngọc trắng dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nam nhân nhấc tay cầm lấy khối ngọc.
Tơ hồng thon dài trải qua năm tháng đã bị mài mòn nổi lông, năm đó bện kiểu hoa văn phức tạp cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng, vốn dĩ tơ hồng đã từng bị chủ nhân kéo đứt sau đó lại được mang lên mà có một cái nút thắt chướng mắt, hiện tại có thêm một cái cửa chỉnh tề ngay ngắn rõ ràng là bị cắt đứt.
Dưới dây tơ hồng có treo một khối Dương Chi Bạch Ngọc cổ xưa dạng sừng, được điêu khắc đồ án tinh tế và chữ Phạn được khắc cỡ chữ rất nhỏ, trải qua mười mấy năm được nhân khí tẩm bổ mà càng trở nên sáng trong ôn nhuận.
Nam nhân mím môi vẻ mặt ngưng trọng bàn tay nắm chặt lấy dây tơ hồng, vì dùng quá nhiều sức mà khớp xương cũng trở nên trắng bệch, nháy mắt khí đen cuồn cuộn từ trong thân thể nam nhân phun trào mang theo dòng khí mạnh mẽ, vạt áo dài trên người hắn không ngừng tung bay phát ra thật nhỏ tiếng vang phình phịch.
Hắn nhịn lại nhịn lửa giận trong lòng vẫn là tích tụ càng ngày càng nhiều không ngừng bốc lên, đôi mắt của hắn cũng biến đỏ sau đó hắn tức giận gầm nhẹ một tiếng hung hăng hướng một chưởng vào cánh cửa, ầm một tiếng cửa cũng không mở liền thẳng táp bị đánh gãy hai đoạn, vết gãy so le không đồng đều vụn gỗ thì bay bay trong gió.
Hắn nắm chặt hai nắm tay không ngừng run rẩy, hắn không biết thì ra thiếu niên luôn luôn thản nhiên cũng sẽ lừa người, còn là dùng cách thức này, vậy một hồi giao hoan giữa trưa là vì cái gì? Hắn còn cho là vô cùng quấn quít khó thể tách rời, lại không nghĩ tới thiếu niên vậy mà đưa cho hắn một viên đạn bọc đường, kế hoãn binh sao?
Làm hắn buông lỏng cảnh giác rồi sau đó rời khỏi hắn?
Hắn biết chắc chắn thiếu niên đã phát hiện điều gì đó cho nên trong đêm đã tính toán quyết định rời khỏi hắn, hắn không trách y thế nhưng y điên rồi hả? Vì không để cho hắn tìm thấy mà ném bỏ ngọc trấn hồn hộ mệnh, y như vậy là muốn đi tìm chết sao?
Y đi ra ngoài mà không có bất cứ thứ gì hộ mệnh đối với những cô hồn vô chủ du đãng dương thế mà nói không khác gì một bình chứa, chỉ cần chiếm lấy cơ thể y là có thể hoàn dương sống lại.
Còn có mệnh cách của y đối với những con ác quỷ điên cuồng kia không khác gì là cám dỗ dụ hoặc, chỉ cần y chảy máu vậy thì hương thơm của máu tươi lập tức có thể đưa đến cả đàn ác quỷ, không quá vài giây là có thể bị ăn đến không còn thứ gì.
Nghĩ đến hình ảnh kia trong lòng nam nhân vừa sợ hãi vừa tức giận đến tột đỉnh cơ hồ muốn tiêu diệt mọi thứ, hắn tức giận thiếu niên lỗ mãng cũng thống hận chính mình không phát hiện ra được sự bất thường của thiếu niên. Nam nhân đau khổ nhắm lại hai mắt, có lẽ đã phát hiện thế nhưng hắn không nghĩ đến thiếu niên sẽ dứt khoát rời khỏi hắn.
Không, không, hắn cần bình tĩnh trở lại, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian tìm được y, nam nhân đỡ trán sau đó lại thống khổ nhíu mày hắn căn bản không biết thiếu niên sẽ đi nơi nào.
Thiếu niên cơ bản là một tên ngốc, nếu y quyết định rời xa hắn thì nhất định sẽ không đi đến những nơi không quen thuộc, vậy cuối cùng là đi đâu?
Gió đêm mát lạnh Lâm Trường Tư kéo khoá áo khoác, ở trên phố lang thang không mục tiêu. Nếu nói hôm qua là do tâm tình bị dao động quá lớn khó thể bình tĩnh, vậy thì hiện tại tháo Ngọc Dương Chi xuống y biết nam nhân sẽ không tìm được mình, cơn gió bình yên thổi qua làm cho tâm tình của y bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thật ra lúc rời đi y cũng không nghĩ quá nhiều chỉ là tâm tình rối loạn vô cùng khó chịu, không nghĩ tiếp tục ngây ngốc ở trong nhà cùng nam nhân sinh hoạt, chuyện kia khiến y cảm thấy quá mức ngột ngạt cho nên y đã tuỳ tiện thu dọn rồi đi ra ngoài.
Bởi vì y sợ nam nhân sẽ tìm được mình cho nên mới muốn tháo ngọc xuống thế nhưng dây cột quá chặt không thể mở ra, y lại sợ nam nhân sẽ nhanh chóng trở về nên đã dùng kéo cắt đi.
Sau khi ra cửa y cũng không có gọi xe mà chỉ ở trên ven đường đi bộ chậm rì rì, đói bụng thì tuỳ tiện đi tìm cửa hàng ăn chút đồ ăn, sau đó lại tiếp tục lang thang dạo bước không mục đích, bất tri bất giác đã đi đến trời tối.
Y chẳng biết hiện tại chính mình muốn làm gì, vốn dĩ mới trúng cổ độc tiếp đó lại trải qua một hồi tình ái mệt nhọc, bây giờ xương cốt của y đều bủn rủn đi ở trên đường chỉ muốn nằm xuống ngủ.
Nhìn nhìn xung quanh y mới phát hiện bất tri bất giác mình đã đi cách trường học rất xa, cũng may gần trường học đều là trung tâm thành phố nơi nơi toàn là ánh đèn neon lóng lánh, ban đêm so với ban ngày càng thêm náo nhiệt.
Lâm Trường Tư nhớ rõ gần đây có một công viên mua sắm, sáng hay tối đều rất đông người, người lớn trẻ nhỏ đều thích đi đến nơi đó, tình nhân cũng rất nhiều.
Tính cách của Lâm Trường Tư so với người khác có chút bất đồng, người bình thường khi tức giận đều yêu thích yên tĩnh hi vọng chính mình có thể ngây ngốc, nhưng y không phải vậy y thích đi nến mấy nơi náo nhiệt nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ để có thể bị cảm nhiễm một ít, làm cho cảm xúc đau lòng khổ sở giảm bớt một chút.
Trước đây y cảm thấy không có chuyện gì là không thể không chịu nổi, những chuyện đau lòng có thể giảm thì giảm, y cũng luôn luôn cố gắng tự mình giải quyết mọi chuyện, cho nên đối với chuyện nam nhân giấu mình, tuy rằng trong lòng y vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng khổ sở nhưng y không có nổi giận.
Nghĩ đến nam nhân y liền nghĩ đến Tiểu Bảo sau đó tay sẽ không tự chủ được sờ lên cái bụng hơi phồng của mình, trước kia y không cảm thấy có gì bất thường nhưng hiện tại y đã biết bên trong có một đứa nhỏ, tuy rằng đứa nhỏ này là tiểu quỷ thế nhưng y vẫn theo bản năng chú ý động tĩnh của cái bụng, thỉnh thoảng y sẽ cảm nhận được mặt trên phát ra chuyển động rất nhỏ, đặc biệt vào lúc y đặt tay mình lên trên bụng.
Thân hình của y mảnh khảnh như vậy thế mà lại có một cái bụng bia nhỏ, đặc biệt vẻ mặt của y còn lộ ra vẻ u sầu bàn tay thì đặt trên bụng, bên cạnh có mấy cô gái đi dạo phố trông thấy y đều cười rộ lên, ban đầu Lâm Trường Tư còn không biết vì sao lại như vậy, chờ đến khi bản thân phản ứng lại thì khuôn mặt của y nhanh chóng đỏ bừng, vội vàng túm chặt quần áo bỏ chạy.
Vẫn luôn chạy vào bên trong công viên rồi mới dừng lại, y thở ra một hơi, ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi một chút, bên cạnh có rất nhiều trẻ con đang vui vẻ đi xuyên qua đài phun nước cỡ lớn, chúng nó không ngừng phát ra âm thanh vui đùa ầm ĩ, bộ dáng hồn nhiên ngây thơ vô lo vô nghĩ của chúng khiến cho Lâm Trường Tư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lâm Trường Tư ngồi trên ghế dài nhìn một đám trẻ con vui đùa ầm ĩ, bên cạnh bọn chúng đều có ba mẹ đi theo, có đôi khi đài phun nước phun ra những cột nước lạnh lẽo cao tận trời bọn chúng sẽ lập tức vui vẻ kêu to, một bên nghĩ chạy vào bên trong đài phun nước khiến cho ba mẹ vất vả đuổi theo phía sau lo sợ ông trời nhỏ của mình sẽ bị ướt đẫm toàn thân, khắp nơi đều ầm ĩ náo nhiệt tuy rằng bình đạm nhưng mà vô cùng ấm áp.
Có một cô bé mặc váy công chúa, tóc cột hai bím trông thấy Lâm Trường Tư ngồi im không nhúc nhích ở chỗ kia, chơi được một lát thì quay đầu nhìn y tràn đầy tò mò, nhìn nhiều vào lúc Lâm Trường Tư thấy bé quay lại nhìn mình thì sẽ nở nụ cười với bé, lúc đầu cô gái nhỏ còn có chút ngại ngùng nhưng lát sau trông thấy Lâm Trường Tư mỉm cười với mình thì lấy hết can đảm đi qua.
Khi cách Lâm Trường Tư một khoảng thì dừng lại nghiêng đầu nhìn y: “Anh ơi? Anh đang làm gì á?”
Lâm Trường Tư nở nụ cười tủm tỉm vẫy tay với bé, tính cảnh giác của cô bé rất mạnh không những không đi qua đó mà còn lùi ra sau hai bước.
Lâm Trường Tư: “………”
Được rồi, người mập nên mặt cũng không còn dùng được, từ trước đến nay y đều trêu chọc những đứa nhỏ vô cùng thuận lợi thế nhưng hiện tại trẻ con nhìn thấy y còn lùi lại ba bước.
Cô gái nhỏ thấy y không nói lời nào thì cẩn thận nói: “Anh ơi, anh qua đây chơi không?”
Lâm Trường Tư bị cô bé đả kích nên đã cố ý quay đầu không thèm quan tâm đến bé.
Cô gái nhỏ thấy Lâm Trường Tư không nói lời nào vừa định thò đầu qua kết quả không biết từ nơi nào xuất hiện một cậu bé mập mạp, nắm lấy quần áo của cô gái nhỏ rồi hướng Lâm Trường Tư quát: “Ty Ty không cần chơi chung với anh ấy, anh ấy là trứng thối lớn!”
Ấy trời, Lâm Trường Tư cắn răng: “Này nhóc mập, em muốn tán gái thì cũng không cần đạp anh xuống vậy chứ, anh như nào lại biến thành trứng thối lớn.”
Cậu bé mập nghẹn bừng cả mặt trừng mắt nhìn Lâm Trường Tư: “ Anh mới mập cả nhà anh mới mập, hừ hừ, hu hu, em không phải là nhóc mập, mẹ ơi, có người bắt nạt con.”
Lâm Trường Tư bị phản ứng của cậu bé làm cho hoảng sợ, nhóc mập này cũng quá được nuông chiều đi mới bị như vậy là khóc rồi?
Cô gái nhỏ ở bên cạnh ôm lấy cậu bé mập, còn ra hình ra dáng vỗ vỗ lưng cậu bé mập an ủi: “Nữu Nữu cậu đừng khóc nữa, tớ giúp cậu đánh hắn.”
Cô gái nhỏ nói rồi tương phản với lúc nãy vô cùng vô cùng ngại ngùng nắm eo chạy đến trước mặt Lâm Trường Tư, đối với Lâm Trường Tư trừng mắt: “Anh ơi, anh nói sai rồi, Nữu Nữu không phải là nhóc mập, Nữu Nữu là Nữu mập mạp.”
Nữu mập mạp? Lâm Trường Tư trừng lớn hai mắt cái đứa tóc ngắn lực lưỡng này không phải là nam mà là một cô bé?
Biểu cảm này của Lâm Trường Tư hoàn toàn chọc giận đến Nữu mập mạp, Nữu mập mạp kích động muốn nhào qua, thế đến rào rạt, vừa mới đến gần thì đã bị Lâm Trường Tư ấn trán không cho đến đây.
Nữu mập mạp nhe răng múa vuốt nhưng mà cánh tay nhỏ nhỏ kia quơ quơ như thế nào cũng không thể với đến Lâm Trường Tư, đứa bé tức giận trong miệng bô bô mắng Lâm Trường Tư không những thế mà còn là kịch bản học được trên TV: “Hừ, anh có giỏi thì buông em ra, làm vậy thì không phải anh hùng hảo hán!”
Lâm Trường Tư: “Bé mập, em vừa dữ vừa thô lỗ như vậy lớn lên ai dám cưới em chứ!”
Được rồi, chuyện này chọt trúng tử huyệt của bé mập, Nữu mập mạp mặt đỏ tai hồng hướng Lâm Trường Tư rống to: “Hừ, anh mới dữ, anh mới không ai thèm cưới! Ty Ty sẽ cưới em!”
Bé nói còn không thèm xác định nhìn xem cô gái nhỏ ở phía sau, cô gái nhỏ vô cùng nghĩa khí gật đầu trong miệng liều mạng ừ ừ đối với Nữu mập mạp nói: “Nữu Nữu, tớ qua giúp cậu đánh hắn!”
Cô gái nhỏ nói xong liền lập tức chạy đến đài phun nước hứng nước sau đó chạy về phía Lâm Trường Tư liều mạng ném.
Một ít bọt nước này Lâm Trường Tư không để ở trong lòng thế nhưng cùng hai đứa nhỏ cãi nhau thì y cảm thấy có chút xấu hổ, y buông Nữu mập mạp ra chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Y vừa mới xoay người Nữu mập mạp không phục lập tức đẩy y, Lâm Trường Tư mới vừa đứng lên còn chưa kịp đứng vững thì bị va chạm chuẩn bị té ngã, y thấp giọng sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng bảo vệ cái bụng.
Thân thể té ngã đến giữa chừng thì cảm thấy có một sức mạnh nâng lấy eo mình tránh cho té xuống, Lâm Trường Tư thở phào một hơi suýt nữa hù chết y rồi, may mắn không có té ngã. Y vỗ vỗ ngực ngẩng đầu thì nhìn thấy trước mặt mình là một người thanh niên trẻ tuổi, khuông mặt anh tuấn đang nở một nụ cười không đứng đắn, bên tai phải còn đeo một chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh.
Rõ ràng còn đang tháng tư hơn nữa gió đêm bữa tối thổi qua mang theo một chút lạnh lẽo, thế nhưng người thanh niên này lại bận trang phục mùa hè. Hắn mặc một cái áo thun màu trắng ngắn tay, quần dài màu vàng cát, chân mang dép lào, hắn thấy Lâm Trường Tư đã đứng vững thì buông tay, đôi tay cắm vào túi quần, nhìn hắn cà lơ cà phất còn có ăn mặc như một tên lưu manh nhìn qua vô cùng bất cần đời, tựa như một tên côn đồ.
Hắn thấy Lâm Trường Tư đang đánh giá mình thì khoanh tay đến gần y: “Sao nào? Bị anh đây mê hoặc rồi?”
Lâm Trường Tư nở nụ cười xấu hổ cũng không quan tâm đến lời nói không đứng đắn của hắn, y đối với hắn gật đầu bảo: “Cảm ơn tiên sinh đã đỡ tôi.”
Thanh niên nghe y nói xong thì cau mày ngẩng đầu làm ra vẻ mặt trầm tư, dùng ngón tay gõ gõ cái cằm của mình: “Hử, tiên sinh? Xưng hô này rất mới mẻ nha thế nhưng ta thích!”
Hắn vui vẻ nở nụ cười, một tay đáp lên bả vai Lâm Trường Tư đôi mắt hướng y chớp chớp: “Làm sao? Mỹ nhân, ta đẹp trai như vậy cậu có coi trọng ta không đó?”
Lâm Trường Tư co người tránh đi cánh tay của hắn cười mỉa: “Ha ha, tiên sinh anh thật biết nói đùa.”
Thần kinh tên này hình như có chút vấn đề thì phải, Lâm Trường Tư nghĩ muốn rời đi cho nên đã hướng về phía hắn gật đầu: “Tiên sinh, chuyện hôm nay rất cám ơn anh, tôi còn có việc đi trước.”
Lâm Trường Tư vừa định rời đi thì khoé mắt người thanh niên kia nâng lên trên mặt không có bất kỳ biến hoá nào, một tay bắt lấy cánh tay của Lâm Trường Tư khẽ cười: “Ấy đừng đi, cậu không thích ta nói mấy lời này thì chúng ta đổi sang chuyện khác là được, vừa rồi hai đứa nhỏ kia đáng nghét như vậy ta giúp cậu dạy dỗ bọn chúng được không?”
Lâm Trường Tư kỳ quái nhìn hắn tên này là người trưởng thành sao, cùng với con nít tính toán chi li làm gì, Lâm Trường Tư vùng vẫy hai cái, hiện tại y đã biết đầu óc của người nam nhân này thật đúng là không bình thường, thế nhưng sức lực của hắn thật lớn Lâm Trường Tư giãy giụa mấy lần cũng không thể giãy ra.
Thanh niên tựa hồ không có cảm giác hắn đi đến gần Lâm Trường Tư kề mặt vào y, hai mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của Lâm Trường Tư, tựa như muốn trộm nhìn hết mọi cảm xúc trên gương mặt y: “Đứa nhỏ kia suýt chút nữa đẩy cậu té ngã cậu không giận sao?”
Lâm Trường Tư trừng mắt nhìn hắn không trả lời, vừa rồi hai đứa nhỏ suýt nữa đẩy y té ngã sớm đã bị kinh sợ mà bỏ chạy rồi, tụi nó cũng chỉ là trẻ con y làm sao có thể đối với tụi nó tức giận? Hơn nữa trêu đùa hai đứa nhỏ kia xong tâm tình của y cũng không còn hậm hực như trước, cho nên y vì sao cần phải dạy dỗ con nít nhà người ta?
Còn có sau khi xem xong đám nhỏ vui đùa ở đài phun nước thì y cảm thấy thật ra có một đứa con cũng không tệ, tuy rằng là quỷ thế nhưng chú hai cũng là quỷ vì vậy y cũng không ngại có thêm một con.
Hơn hết Tiểu Bảo so với hai đứa nhỏ kia ngoan hơn rất nhiều, vừa thông minh vừa biết bán manh lớn lên cũng đáng yêu. Sau này Tiểu Bảo trưởng thành y nhất định sẽ không cho Tiểu Bảo cưới một cô gái đanh đá như vậy về nhà, con gái đó hả vẫn là ôn nhu ngoan ngoãn mới tương đối đáng yêu.
Tuy rằng Lâm Trường Tư không trả lời hắn thế nhưng thanh niên nhìn thấy vẻ mặt của y là biết suy nghĩ trong lòng y, hắn nhìn Lâm Trường Tư nở nụ cười tủm tỉm vô duyên vô cớ nói ra một câu: “Ha quả nhiên cậu so với y lương thiện hơn nhiều, so sánh với cậu tên nhóc kia sẽ đụng một tí là đối với ta phát hoả, còn sẽ tát ta một cái quả thật không đáng yêu chút nào.”
Hắn nói rồi từ từ áp mặt của mình vào mặt Lâm Trường Tư gần như là muốn chạm đến môi y, Lâm Trường Tư vừa định lùi xuống một bước thì hắn lại lôi kéo không cho, Lâm Trường Tư chỉ có thể đặt tay lên ngực hắn liều mạng nâng đầu ngửa ra sau.
Thanh niên tà khí cách mặt Lâm Trường Tư vài mm thì dừng lại: “Cậu nói ta vứt bỏ y chuyển sang thích cậu được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.