Lâm Thiên Lí về nhà, trong phòng một mảnh hắc ám yên tĩnh không chút tiếng động.
Nam nhân nhớ đến bộ dáng mệt mỏi bất kham lúc trưa của thiếu niên, còn có dung nhan an tĩnh nằm ngủ làm cho lòng hắn mềm nhũn, trên mặt cũng hiện lên ý cười nhợt nhạt có lẽ mệt chết rồi đi, hiện tại còn chưa thức dậy bụng cũng sớm đói rồi nhỉ?
Nam nhân không bật đèn tay chân nhẹ nhàng tựa như một cơn gió đi vào phòng ngủ, bản thân cẩn thận đi xuyên qua cửa phòng nháy mắt ý cười trên mặt cứng đờ.
Trong phòng tối đen nhưng mà dựa vào thị lực của nam nhân, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái giường trống rỗng không một bóng người, đệm chăn khăn trải giường được xếp ngay ngắn không hề hỗn loạn.
Nam nhân lạnh mặt đi đến duỗi tay sờ lên khăn trải giường – lạnh băng tựa như chưa có người ngủ qua.
Đầu giường có đặt một khối ngọc trắng dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nam nhân nhấc tay cầm lấy khối ngọc.
Tơ hồng thon dài trải qua năm tháng đã bị mài mòn nổi lông, năm đó bện kiểu hoa văn phức tạp cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng, vốn dĩ tơ hồng đã từng bị chủ nhân kéo đứt sau đó lại được mang lên mà có một cái nút thắt chướng mắt, hiện tại có thêm một cái cửa chỉnh tề ngay ngắn rõ ràng là bị cắt đứt.
Dưới dây tơ hồng có treo một khối Dương Chi Bạch Ngọc cổ xưa dạng sừng, được điêu khắc đồ án tinh tế và chữ Phạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-troi-cho/603279/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.