Chương trước
Chương sau
Ở trên xe Lan Lan tự nhiên không ngừng quấy rầy Bạch Luyện Phi, nhiều lần Bạch Luyện Phi điên đến mức muốn phát hoả, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trường Tư ngồi ở bên cạnh Lan Lan thì bình tĩnh trở lại, dọc theo đường đi hắn không ngừng phát điên rồi bình tĩnh rồi lại phát điên tuần hoàn không dứt, thật vất vả mới đến thành phố A, hắn vậy mà có một loại cảm giác được giải thoát, suýt chút nữa đã thét gào với trời.
Đại Hắc trước tiên đem xe chạy đến cổng trường, hiện tại hơn ba giờ chiều không phải thời gian ăn cơm, sân trường người đến người đi không nhiều, không cần đi học, chỉ cần nằm ở trong phòng phấn đấu là được, ban đầu Lâm Trường Tư còn lo lắng Lan Lan không chịu đi theo mình, kết quả Lan Lan vừa mới trông thấy sân trường rộng lớn, cảm thấy vô cùng mới lạ tự mình nhảy xuống xe, không hề có hứng thú phản bác nhanh chóng chạy theo Lâm Trường Tư đi vào sân trường.
Cô lớn đến như vậy, phạm vi hoạt động xa nhất chính là xung quanh Lâm Trang, nơi nào cũng chưa đi qua, đối với cô trường học chỉ là một truyền thuyết, tuy rằng trong thôn không thiếu tiền nhưng mà đối với việc học cũng không có chấp niệm gì quá lớn, đa số những đứa nhỏ đều đi theo ba mẹ trồng cây ăn quả, Lâm Trường Tư được xem như là một trong những sinh viên hiếm hoi của Hứa gia thôn.
Đám người bọn họ vô cùng vui vẻ rời đi, dư lại một mình Bạch Luyện Phi cô đơn lẻ loi ở trên xe, Bạch Luyện Phi nhìn thân ảnh quỷ nhỏ đang nắm tay Lâm Trường Tư vừa nhảy vừa vui vẻ, cơ hồ muốn cắn một phát gãy răng.
Đậu má, hắn còn nghĩ lúc quỷ nhỏ kia xuống xe khẳng định còn phải quấn chặt lấy hắn, không chịu rời đi, mệt hắn còn ngồi ở trên xe suy nghĩ tìm cách hơn nửa tiếng đồng hồ để xem phải tống cổ nó đi như thế nào, kết quả quỷ nhỏ này vứt cũng không vứt, vô cùng vui vẻ rời đi rồi, mà lúc đi cũng không thèm chào hắn một tiếng, ngay cả một ánh mắt cũng không ném cho hắn, quả thật lãng phí cảm xúc, đệt!
Buồn bực hồi lâu, mới phát hiện chính mình vì sao phải não tàn đến mức bởi vì một đứa bé mà tức giận, quả là cái đầu bị cửa kẹp, vỗ vỗ đầu, nhất định vừa rồi hắn bị trúng tà, dưới chân giẫm chân ga xe liền chạy nhanh như bay ra ngoài.
Lan Lan vui vẻ đi vào sân trường, vừa đi vừa nhảy mỗi lần nhìn thấy món đồ nào đó thì sẽ vô cùng ngạc nhiên nhảy đến nhìn xem, giọng nói đề xi ben của cô rất cao,lớn lên lại xinh đẹp, còn mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tựa như một nàng công chúa ở nước láng giềng, cơ hồ đều khiến vài người lác đác ở trên đường quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ phát hiện có người nhìn mình thì cũng sẽ vui vẻ cùng người chào hỏi, Lâm Trường Tư lắc đầu, nhìn dáng vẻ của cô nàng thật đúng là bị nhốt quá lâu rồi.
Kỳ thật trẻ nhỏ vẫn nên đi học và tiếp xúc với mọi người mới tốt, hầu như mỗi năm Lâm Trường Tư đều đến Lâm Trang cúng tế, nhưng mãi đến khi minh hôn thì mới biết trong nhà Lâm Cửu Gia còn có một cô con gái nhỏ, bên trong Lâm Trang thật rất phong bế, người dân trong thôn cũng rất phong kiến, đều đã là xã hội chủ nghĩa vậy mà người dân Lâm Trang vẫn còn giữ lại quan niệm tôn ti(1),hơn nữa Lâm Trường Tư chưa từng nhìn thấy trẻ con bên trong Lâm Trang đi ra ngoài học hành, quả là một thôn kỳ quái.
(1) Nói về phân cấp, trật tự, có trên có dưới trong xã hội phong kiến.
Lần này Lâm Cửu Gia cho Lan Lan đi xa như vậy thật là kỳ tích, Lâm Trường Tư nhìn bóng dáng cô nàng nhỏ đang vui vẻ nhíu mày, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Cửu Gia cho Lan Lan ra ngoài không chỉ đơn giản như vậy, nói gì mà Lan Lan coi trọng Bạch Luyện Phi bla…bla… mức độ đáng tin quá thấp, một Lâm Cửu Gia khôn khéo như này làm sao có thể mơ hồ gả con gái ra ngoài, bỏ đi, cứ đi một bước thì tính một bước, tuy rằng cô nàng có cá tính hồn nhiên, nhưng chỉ cần những chuyện Lâm Cửu Gia đã căn dặn thì miệng của cô gái nhỏ cũng rất chặt, đoán chừng không thể cậy ra cái gì.
Nghĩ đến đây Lâm Trường Tư liền tiêu tan vài phần, nhấc chân đuổi theo thân ảnh của Lan Lan, thì nhanh chóng nhìn thấy Lan Lan cau mày che mũi nhìn về một phía, chân mày kẹp chặt đến mức có thể kẹp chết vài con muỗi.
Lâm Trường Tư đặt tay lên vai Lan Lan, quan tâm hỏi: “Lan Lan, làm sao vậy?”
Lan Lan nhăn nhăn cái mũi, hừ hừ hai tiếng, chỉ vào một nơi cách đó không xa: “Thím ơi, người này thật hôi!”
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cô chỉ, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng mảnh khảnh, dáng người hắn cao gầy, mặc một cái áo len màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Lâm Trường Tư kỳ quái hỏi lại: “Hôi? Không có mà.”
Lâm Trường Tư không những không cảm thấy hôi mà ngược lại còn ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng tung bay trong gió, mùi hương kia không phải nước hoa cũng không giống đàn hương, mà tựa như một mùi hương được trộn lẫn với một loại gỗ mục nát, chỉ cảm thấy nó thơm nhưng rồi không biết nó là cái gì, ngửi ngửi vài lần làm người cảm thấy sảng khoái tinh thần, chỉ muốn hít ngửi càng nhiều, mà cũng làm người nhịn không được hít sâu vài cái.
Lan Lan che mũi bĩu môi ngẩng đầu nhìn hắn: “Thím ơi, mũi thím bị hỏng rồi! Hôi như vậy mà cũng không ngửi ra được!”
Lâm Trường Tư định nói gì đó thì nhìn thấy bóng lưng thoải mái kia xoay người, hắn vừa chuyển người, thấu kính phản chiếu tia nắng mặt trời chiếu vào đôi mắt của Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư cảm thấy khó chịu nheo lại đôi mắt, giơ tay chắn một chút, luôn cảm thấy trong nháy mắt đó nhìn thấy khoé miệng người kia nở lên một nụ cười quỷ dị.
Sau lưng Lâm Trường Tư nổi lên từng trận da gà, buông tay mới phát hiện là người vẫn luôn khắc sâu vào trong ký ức của y.
Đầu tiên vị thanh niên kia nhìn thấy Lâm Trường Tư thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng mỉm cười đi về phía y, đối với Lâm Trường Tư vươn tay chào hỏi: “Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”
Bản thân hắn tràn ngập khí chất nghệ thuật, nụ cười nhìn qua vô cùng ấm áp, người bình thường nhìn thấy đều không thể cự tuyệt, Lâm Trường Tư vội vàng vươn tay nắm nhẹ tay hắn rồi lại hướng hắn gật đầu: “Xin chào.”
Lâm Trường Tư vừa chạm vào tay hắn liền cảm thấy một trận lạnh lẽo, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có hứng thú nói, cười cười bắt tay rồi nghĩ nhanh chóng thu lại, tay thanh niên kia ra thêm chút lực nắm lấy ngón tay Lâm Trường Tư vuốt ve hai cái, ung dung bình thản nhoẻn miệng cười: “Trước giới thiệu một chút, tên ta là Lan Nạp, cậu hẳn đã nghe Lệ Trúc nhắc đến ta rồi?”
Lan Nạp?! Lâm Trường Tư mở to đôi mắt, khiếp sợ nhìn hắn. Là y nghe nhầm sao? Lan Nạp, nếu thật sự là Lan Nạp trên tấm bình phong kia, thì tính như thế nào cũng hơn tám mươi tuổi đi, thế nhưng người trước mắt nhìn qua rất trẻ tuổi, cùng lắm chỉ mới 30.
Thanh niên mím môi nhẹ cười một tiếng, tựa như vô tình nói thêm: “À, ta thế nào lại quên mất, hiện tại Lệ Trúc chán ghét ta như vậy, mà cậu đang là tân hoan của hắn, hắn tự nhiên sẽ không muốn nói chuyện liên quan đến ta cho cậu biết.”
Tân hoan? Lâm Trường Tư cau mày, tên nam nhân này có ý gì, cho thấy hắn là ngươi yêu cũ sao? Ha, thật hiếm thấy, Lâm Trường Tư y lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có người hướng đến y diễu võ dương oai(2),Lâm Trường Tư lạnh mặt, nam nhân này lớn lên thanh tú, khí chất nho nhã nhưng trong miệng lại phun ra những lời như vậy, cũng thật là làm người chán ghét, Lâm Trường Tư không nghĩ muốn tiếp tục cùng hắn tán gẫu, nhanh chóng nắm lấy cô gái nhỏ chuẩn bị rời đi.
(2) Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.
Thanh niên chắn ở trước mặt y, nhìn khuôn mặt tức giận của Lâm Trường Tư không nhịn được cười khẽ một tiếng, ha, trêu đùa một người luôn luôn biểu hiện cảm xúc lên trên khuôn mặt thật chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, loại người như này còn quá non, chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện là đã có thể đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, đem y trở thành đối thủ của mình, thật đúng là buồn cười.
Hắn bĩu môi chứa đựng vài tia trào phúng, cúi đầu nhìn Lan Lan luôn đối với mình trừng mắt, hắn nhanh chóng nghiêng đầu thích thú, cười nói: “Vị này là con gái của Thiên Thanh à, ha, lúc trước chỉ là một đứa nhỏ hiện tại đều đã dần dần già đi, con gái cũng đã lớn như này, thời gian trôi qua thật mau chớp mắt đã gần trăm năm rồi.”
Lâm Trường Tư cụp mắt, người nam nhân này, lần đầu trông thấy rõ ràng là biểu hiện ôn văn tri thức, thế nhưng lần này gặp mặt lại hùng hổ doạ người ngữ điệu không tốt, đột nhiên hiện tại lộ ra biểu tình thương cảm phiền muộn, đôi mày nhíu chặt, nhìn qua giống như chứa đầy bi thương làm người cảm thấy khó chịu, Lâm Trường Tư mím môi, y gần như không thể nhìn thấu hắn.
Nét buồn trên gương mặt thanh niên dần dần biến mất, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không xa xôi khẽ cười một tiếng, thanh âm kia Lâm Trường Tư nghe ra là cười khổ, Lâm Trường Tư kỳ quái liếc hắn một cái, vừa rồi còn thịnh khí lăng nhân(3) bây giờ lại là khuôn mặt đau khổ, hắn đang muốn làm gì?
(3) Câu thành ngữ có xuất xứ từ ‘Chiến Quốc sách – Triệu Sách’ ý chỉ nét mặt giận dữ khiến ai cũng khiếp vía.
Thanh niên kia nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lâm Trường Tư thì nhanh chóng thu hồi cảm xúc, lại tiếp tục treo lên bộ dáng muốn cười nhưng không cười, sau đó gập lưng đối mặt với Lan Lan: “Cô gái nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, thật muốn biết Thiên Thanh đã phải trả giá đại giới như nào để có được ngươi? Ta cũng muốn có một đứa, nếu lớn lên giống Lệ Trúc hồi nhỏ khẳng định vô cùng đáng yêu.” Hắn nói xong thì muốn sờ lên gương mặt của Lan Lan.
Cô gái nhỏ che mũi ghét bỏ nhìn hắn, hừ hừ trốn ở sau lưng Lâm Trường Tư rồi hướng về phía hắn hét: “Anh hôi như vậy đừng chạm vào tôi!”
Vốn dĩ Lan Nạp đang nở nụ cười ôn nhu, nghe cô nàng nói vậy thì sắc mặt khẽ biến, ngược lại không sao cả khẽ cười lên, tựa như không có việc gì thu hồi tay đặt ở phía sau, thế nhưng khuôn mặt ôn tồn lễ độ của hắn có vài phần tan vỡ, bản thân hắn cũng không muốn tiếp tục giả vờ, đứng thẳng lưng đôi mắt lạnh lùng quét về phía Lâm Trường Tư, đôi tay cắm vào túi cười lạnh: “ Cố gắng quý trọng mấy tháng cuối cùng ở bên Lệ Trúc đi, chờ hắn đạt được thứ hắn muốn trên người cậu,” hắn nhẹ nhàng nhìn lướt qua bụng Lâm Trường Tư có ý ám chỉ, nụ cười càng thêm đắc ý: “Vậy hắn đã không còn thuộc về cậu.”
Lâm Trường Tư bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn vào có chút không thoải mái, nghe xong lời hắn nói thì vô cùng khó chịu, thật là tên điên, Lâm Trường Tư cũng không có hứng thú cùng hắn lý luận, tuy rằng y đối với sự tồn tại của người này rất rất để ý, thế nhưng y vẫn thật tâm tin tưởng Lâm Thiên Lí, tuy rằng nam nhân này khiến y tức giận, nhưng mà không đến mức đánh mất lý trí, y lạnh lùng liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng kéo Lan Lan rời đi.
Lan Lan nghe thấy Lan Nạp nói xong thì vô cùng tức giận, nắm lấy vạt áo của y không chịu rời đi, quay đầu nhìn xem Lan Nạp, Lan Nạp vui vẻ vẫy tay với cô, cô nàng không vui nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, nhịn không được hướng hắn hô: “Anh nói bậy, chú hai mới không rời khỏi thím, chú hai đã từng nói cả đời này chú sẽ ở bên cạnh thím, anh hôi như vậy so với tên ăn xin càng hôi, anh đi đi!”
Ánh mắt Lan Nạp trở nên u ám, nắm tay cũng nắm chặt thêm vài phần, hừ lạnh một tiếng: “Ha, nể mặt ngươi là cháu gái của Lệ Trúc, hôm nay ta sẽ không cùng ngươi so đo, còn việc ta có nói đúng hay không, về sau công bố ngươi sẽ biết.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lâm Trường Tư, sắc mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, bỏ đi lớp da muốn cười nhưng không cười, biểu tình lặng yên nghiêm túc: “ Người kia, ta quen biết bao lâu thì yêu thích bấy lâu, đây là tình cảm gần trăm năm, không có ai yêu hắn hơn ta, nếu tình cảm của cậu không thể nhiều hơn của ta, thì xin cậu hãy rời khỏi hắn, Lan Nạp ta không phải là người xấu, lại vì hắn mà bêu danh muôn đời, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng mà ở trong lòng hắn cậu là một người đặc biệt, ta không muốn khiến hắn càng hận ta, vậy nên ta cũng không muốn ra tay với cậu, nhưng nếu cậu thành chướng ngại, ta đây cũng sẽ không nương tay.”
Hắn buông xuống một câu rồi xoay người muốn rời đi.
Lâm Trường Tư nhìn thân ảnh cao ngạo của hắn, cắn chặt môi.
Lan Lan nhìn bóng dáng của người kia rồi lại nhìn nhìn Lâm Trường Tư, lắc lắc tay y: “Thím ơi, thím đừng nghe hắn nói, hắn nói bậy đó, chú hai nói chú chỉ thích thím, hơn nữa chú hai lợi hại như vậy, chúng ta không cần sợ hắn.”
Lâm Trường Tư thu liễm cảm xúc, tuy rằng đáy lòng vì người này mà sinh ra vô hạn âm u, nhưng vẫn mạnh mẽ cười tươi, cúi đầu nhìn Lan Lan cười cười, kéo nhẹ bím tóc cô: “ Ha, Lan Lan, cảm ơn em đã an ủi anh, thế nhưng em còn nhỏ như vậy biết cái gì gọi là thích sao? Hơn nữa chú hai già mà không đứng đắn, còn dạy một đứa nhỏ như em cái gì hả.”
Lan Lan dẫu miệng: “Làm sao không biết, chú hai nói thích chính là muốn đem y cưới về nhà làm vợ, em cũng rất thích Bạch Luyện Phi, vậy nên em cũng muốn cưới hắn về làm vợ!”
Lâm Trường Tư một đầu mồ hôi lạnh: “……..”
Cô gái nhà Cửu Gia được dạy như thế nào, đem một người đàn ông về nhà làm vợ? Em coi mình là thổ phỉ muốn cưới áp trại phu nhân à!
Lâm Trường Tư ngượng ngùng cười một tiếng, y cảm thấy hiện tại mình không còn sức lực để nói nữa, cũng chẳng có hứng thú làm gia sư vỡ lòng cho cô nàng, đứa nhỏ này ai trị được thì tới trị đi, mạnh mẽ ép chính mình vui vẻ lên, không cần đối với mọi chuyện có cái nghĩ lung tung, chờ đến tối lại đi hỏi chú hai!
Nghĩ đến đây y liền thoải mái được một chút, vỗ vỗ đầu Lan Lan: “Đi thôi, anh mang em đi tham quan, tham quan cái gọi là ký túc xá nam!”
Cô gái nhỏ nghiêm trang giữ chặt Lâm Trường Tư: “Không phải anh mà là thím.”
Lâm Trường Tư hắc tuyến, ngược lại lấy lòng cười tủm tỉm hỏi: “Chúng ta thương lượng một chút được không? Sau này gọi anh là anh biết chưa? Thím là dành để gọi phụ nữ.”
Vấn đề này từ sớm trước kia Lâm Trường Tư đã muốn cùng cô thương lượng rất nhiều lần, hiện tại cô gái nhỏ giống nhau không chịu, vẻ mặt hiện lên biểu cảm không đồng ý: “Thím ơi, mẹ nói không thể gọi loạn, phải biết tuân thủ quy củ.”
Ngoài mặt Lâm Trường Tư nở nụ cười nhưng mà trong lòng thì đang run rẩy, em đứa nhỏ hoang dã này còn cùng anh nói quy củ, lại tiếp tục thương lượng: “Chúng ta mỗi người lùi một bước, ở nơi này, về sau có người thì gọi anh là anh, không có người thì gọi thím, ở nhà tuỳ ý em được không?”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy xét hồi lâu, Lâm Trường Tư còn đang cho rằng có hy vọng thì lập tức nhìn thấy cô nàng hiện lên vẻ mặt khó xử lắc đầu, Lâm Trường Tư nghiến răng nghiến lợi rồi thấy cô gái nhỏ trộm cười rộ lên: “Nếu sau này thím dẫn em đi tìm Bạch Luyện Phi, em liền đáp ứng yêu cầu của thím, thế nào?”
Lâm Trường Tư: “……..”
Thật là khuê nữ của Cửu Gia, không cần xét nghiệm DNA đâu, xem vẻ mặt hồ ly này là biết, mới có bao lớn mà đã biết cò kè mặc cả.
Thế nhưng Bạch Luyện Phi xui xẻo còn hơn chính mình xui xẻo, Lâm Trường Tư cười tủm tỉm gật đầu, hai người một lớn một nhỏ hai tay một nhịp coi như đạt thành hiệp nghị.
Lâm Trường Tư mang theo Lan Lan một đường thẳng tiến, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ủa, vừa rồi không phải Đại Hắc và Chu Hành đi ở phía sau sao? Vì sao không thấy đến đây, người đi nơi nào rồi?”
Lan Lan liếc nhìn y một cái, đầy mặt khinh miệt: “Thím ngốc, vừa rồi có một chị gái xinh đẹp kéo theo chú Hắc đi rồi, nhìn qua anh Hành không được vui lắm, sau đó đi về hướng bên kia kìa.”
Lâm Trường Tư à một tiếng: “Lúc nào thế?”
“Trong lúc cái người hôi kia nói chuyện với chúng ta á.”
“Được rồi.”
Lâm Trường Tư lẩm bẩm một câu, Đại Hắc quen biết nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, một vị chị gái xinh đẹp y cũng chẳng biết là ai, thế nhưng có khả năng lớn là bạn gái của Đại Hắc, Lâm Trường Tư cười gian, đối với Lan Lan hỏi thêm một câu: “Sao em lại biết Chu Hành không vui?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, lộ ra biểu cảm “Cũng không nhìn xem em là ai”, khoe khoang xong rồi lập tức hứng thú bừng bừng lôi kéo Lâm Trường Tư, hai mắt toả sáng cười nói: “He he, em nhìn thấy anh Hành hung hăng nhéo chú Hắc một cái, lúc đi còn đạp chú ấy một cước!”
Nhìn vẻ mặt bà tám này của cô, Lâm Trường Tư buồn cười, thật không khác gì những cô gái trong lớp y, xem ra trên đời này có những chuyện không cần người dạy nhưng cũng có thể tự học thành tài.
Nếu không có Chu Hành và Đại Hắc, Lâm Trường Tư liền dẫn theo cô gái nhỏ đi dạo khắp nơi, lúc đi đến ký túc xá nam, Lâm Trường Tư thường hay cùng ông lão quản lý chào hỏi, cho nên ông lão cũng nhận ra Lâm Trường Tư, tuy rằng có quy định không cho nữ sinh tiến vào ký túc xá nam, thế nhưng cô nàng vẫn còn nhỏ tuổi, vì vậy ông cũng mở một mắt nhắm một mắt cho Lâm Trường Tư mang vào.
Lâm Trường Tư dẫn theo Lan Lan một đường đi qua, Lan Lan vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi trái ngắm phải ngắm, ký túc xá nam vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa nam sinh còn để trần thân thể chỉ mặc đúng một cái quần lót, đáng khinh ngồi xổm ở trên ghế chơi game móc chân, ở trên hành lang phơi đầy quần lót, Lan Lan phấn khích vươn đầu vào cửa sổ phòng ký túc xá của người ta nhìn vào bên trong, đi ngang qua ký túc xá một trận tiếng thét chói tai, bọn họ la, Lan Lan so với bọn họ còn lớn tiếng hơn, thật là binh hoang mã loạn(4).
(4) Rối loạn, hỗn loạn, loạn lạc, nhốn nháo hỗn loạn.
Bất ngờ có nhóm người quần áo sạch sẽ quen biết Lâm Trường Tư, tư tưởng tương đối xấu xa, vô cùng đáng khinh mà nhướng nhướng lông mày, lộ ra biểu cảm ‘tôi hiểu’ đặt tay lên vai Lâm Trường Tư: “Kaka, bé ngoan à, thì ra là vậy, khó trách bây giờ cậu còn chưa quen bạn gái, ra là yêu thích loại hình loli, em gái này từ đâu ra, non như vậy mà cậu cũng có thể hạ miệng được!”
“Chết đi!” Lâm Trường Tư đẩy tay bọn họ ra.
“Thím…Ặc, anh ơi, loli là gì á?” Lan Lan bị Lâm Trường Tư trừng, nhanh chóng đổi lại xưng hô.
Đám bạn xấu cười đùa đẩy Lâm Trường Tư đi ra, rồi đến bên cạnh Lan Lan: “Haha, để anh đây nói cho em biết!”
Lan Lan cười tủm tỉm nhìn bọn họ, sau đó hai mắt sáng lấp lánh quay đầu nói với Lâm Trường Tư: “ Anh ơi, mấy anh này thật đáng yêu so với thỏ con còn đáng yêu hơn, em có thể cưới về nhà không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.