Lâm Trường Tư thức dậy thì trông thấy mẹ Hứa đang canh giữ ở đầu giường, đầu óc y có chút mơ hồ, nghĩ giãy giụa ngồi dậy, ngay khi vừa mới ngồi dậy thì lập tức nhớ đến những bức tranh chữ kia, còn có chuyện trước lúc hôn mê.
Mẹ Hứa thấy y đã thanh tỉnh được một chút, tràn đầy quan tâm sờ sờ đầu y, hỏi: “Bé ngoan, đỡ hơn chút nào chưa? Có đau đầu không?”
Lâm Trường Tư nhìn mẹ Hứa cười cười, nắm lấy tay bà an ủi: “Thưa mẹ, con không sao, chỉ là nhất thời kích động thôi, làm mẹ lo lắng rồi.”
Mẹ Hứa thấy tinh thần y rất tốt, trong lòng buông lỏng, vỗ vỗ đầu y: “Không muốn làm mẹ lo lắng thì phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, con đó, mẹ còn sống đến đâu thì phải lo cho con đến đó, đời trước thật là mắc nợ con mà.”
Lâm Trường Tư đối với mẹ Hứa làm nũng lấy lòng một phen, cuối cùng mẹ Hứa cũng nở nụ cười hớn hở, lúc này Lâm Trường Tư mới thả lỏng tâm tình, luôn làm người nhà vì y mà lo lắng, y cũng rất khổ sở, nhưng lại không thể tránh khỏi, từ khi bắt đầu sinh ra, thì đã chú định cả đời này của y không thể bình phàm vượt qua, cho nên y chỉ có thể cố gắng làm tốt mọi chuyện, giảm bớt lo lắng cho ba mẹ.
Sau đó Lâm Trường Tư hỏi ba Hứa cùng với ông bà nội Hứa đâu rồi, mẹ Hứa đáp bà nội Hứa đi mua dược liệu, ba Hứa vì lo lắng nên cũng đi theo, Lâm Trường Tư thì mãi vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-troi-cho/603263/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.