Nữ nhân xinh đẹp như thế, đã khiến Đại Hắc nhìn đến ngây người, hoàn toàn quên mất lai lịch của ả.
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, lau lau nước miếng, ngẩn ngơ lặp lại: “Người của tôi?”
Ả ngượng ngùng liếc nhìn Đại Hắc một cái, khẽ cười gật đầu: “Từ đây nô gia Nông Ngọc sẽ là người của ngài, hay là, ngài ngại nô gia xấu xí, không muốn?” Nói đến mấy từ sau, thì nâng đôi mắt sáng ngời mang theo hơi nước nhìn hắn, thanh âm ủy khuất.
Đại Hắc nuốt nước miếng, nhanh chóng lắc đầu, không không, một đại mỹ nhân tuyệt trần như vậy hắn còn chê xấu, là ngại chính mình chưa từng bị sét đánh sao!
Rốt cuộc ả nín khóc mỉm cười, ánh mắt đen nhánh tỏa sáng rực rỡ nhìn hắn chằm chằm: “Nói như vậy, ngài đồng ý rồi?”
Đại Hắc bị đôi mắt xinh đẹp kia câu đi hồn phách, vô thức trả lời: “Đồng ý, đồng ý rồi, hả? Đồng ý rồi?”
Nói xong hắn khó hiểu gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn ả, vừa rồi hắn đồng ý chuyện gì?
Ả cười khẽ, tiếng cười phát ra tựa như chiếc chuông bạc, mỉm cười, đầu cúi xuống, tóc mai bồng bềnh phủ bóng khuôn mặt, lộ ra hơi thở kỳ dị.
Ả ngẩng đầu, trên mặt hiện lên hoa văn loang lổ màu đen, tựa như từng mạch máu đều hiện lên trên da, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đại Hắc như một con rắn, khóe miệng xuất hiện nụ cười thị huyết: “Vậy, nếu ta đã là của cậu, vậy cậu, cũng trở thành ta nhé!”
Thanh âm biến thành giọng nam tục tằng, thân hình như điện, cười ha ha bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-troi-cho/603236/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.