Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau chờ lúc mẹ Hứa tiến vào thì Lâm Trường Tư đã sốt hơn nửa đêm, cả người nóng lên, sắc mặt ửng đỏ, thần trí mơ hồ, trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ vô cùng hỗn loạn.
Trong nhà một trận gà bay chó sủa, mời bác sĩ ở phòng y tế đến đây xem xét, vị bác sĩ kia đã làm việc ở trong thôn vài chục năm, lúc trước Lâm Trường Tư sinh cũng là do một tay ông đỡ đẻ, đời người trải qua vô cùng nhiều chuyện, đối với việc người chết sống lại ông cũng không có can thiệp vào, khi còn nhỏ Lâm Trường Tư cũng rất nghịch ngợm, gây sự với ông, nhưng mà ông cũng chỉ biết phóng túng yêu thương đứa nhỏ, cho nên hiện tại nhìn thấy y bị sốt cao như vậy, cũng tránh không được một phen lải nhải.
Nói xong, lại không thể không thở dài bất lực, buổi sáng hôm nay ông cũng đã nghe thấy chuyện hạ sính, chuyện này á hả? Cũng không thể trách ba Hứa và mẹ Hứa. Vì vậy cũng chỉ cho truyền nước biển, kê toa thuốc, sau đó lại dặn dò chăm sóc y cẩn thận rồi rời đi.
Lần ngã bệnh này của Lâm Trường Tư lúc tốt lúc xấu, cứ thế mà kéo dài tận nửa tháng, vào thời điểm khỏe lại, thì còn có thể xuống lầu phụ giúp ba mẹ Hứa, hoặc là ở trước mặt ông bà nội Hứa bán manh làm nũng, vào lúc không khỏe thì sao? Tất nhiên là sẽ nằm ở trên giường cả ngày đều không nhúc nhích, cũng sẽ không dùng bữa, ngẫu nhiên sẽ tức giận vô cớ, phát xong cơn tức thì bữa tối lại phát sốt, khỏe lại thì sẽ đi làm nũng và xin lỗi, ba mẹ Hứa cùng với ông bà nội Hứa nhìn đến lòng đau nghẹn ngào.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua bức màn mỏng đi vào trong phòng, không khí hiện tại cũng trở nên mông lung mơ hồ, ở trên giường tuy rằng có một thanh niên đang nằm ngủ mơ màng, thế nhưng chân mày vẫn như cũ nhíu chặt, tựa hồ là mơ thấy chuyện gì đó khiến y vô cùng khó chịu, tay đặt ở trong chăn cũng bắt đầu sờ soạng vươn ra bên ngoài.
Ánh trăng mơ hồ dần dần trở thành một bóng hình mờ ảo lướt qua cánh tay của thiếu niên, xẹt qua giữa chân mày, tựa hồ là trấn an, đôi mày đang nhíu chặt của thiếu niên cũng chậm rãi bắt đầu giãn ra, trở mình, dưới ánh trăng huyền ảo mà lâm vào giấc ngủ say.
Ánh trăng lẳng lặng soi lên cơ thể vị thiếu niên kia, đôi môi của thiếu niên hình như bị thứ gì đó vuốt ve qua lại chậm rãi đỏ bừng, mà bên trong không khí lúc này cũng truyền đến một nụ cười khẽ, đôi môi phấn hồng của thiếu niên hơi hơi động đậy, ánh trăng huyền ảo cũng dần dần biến mất.
Bình minh ló dạng ánh trăng tàn, vừa mới qua sáu giờ sáng, thì Lâm Trường Tư đã tỉnh lại. Ngồi ở trên giường duỗi duỗi cái eo, sau bao nhiêu ngày mới có được một ngày không mệt mỏi hay là hôn mê, tâm tình của y cũng tốt hơn rất nhiều, kéo cửa sổ cho không khí tươi mới thổi vào, không khí trong núi mát mẻ lạnh lẽo thổi đến, khiến cho Lâm Trường Tư bất giác rùng mình một cái.
Thế nhưng vẫn là rất thoải mái, hít sâu một hơi, tựa hồ mọi thứ phiền não trong nửa tháng qua đều đã tan biến, tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào, nhanh chóng bước chân xuống lầu.
Vừa đến phòng khách, thì y vô cùng hối hận mình đã xuống đây.
Lâm Cửu Gia vừa nâng ánh mắt, thì đã nhìn thấy Lâm Trường Tư, cười nói: “Bà Hứa, bà nói Trường Tư đang bệnh cho nên hôn sự cần phải lùi lại, nhưng giờ xem ra, mọi chuyện cũng không giống như lời bà nói, tôi thấy sắc mặt của y không tệ, hôn sự ngày 15, hoàn toàn không cần chậm lại.”
Ba mẹ Hứa quay đầu nhìn lại, sắc mặt liền tối sầm. Quả thật, làn da của Trường Tư bây giờ trắng nõn ngọc ngà, môi hồng răng trắng, ánh mắt thuần khiết, hoàn toàn không giống một thanh niên ốm đau như mấy ngày trước, mà lại giống như là một thiếu niên dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.
Ba mẹ Hứa hiện tại là có lời nhưng không biết nói ra sao, vốn dĩ bọn họ nhìn thấy thân thể gần đây của Trường Tư vì bệnh mà suy yếu, vừa lúc có thể lấy cớ kéo dài hôn sự, thế nhưng ai mà ngờ được khí sắc hôm nay của y lại tốt như vậy, nhìn bộ dáng lúc này nghĩ muốn kéo dài cũng không kéo dài được….
Lâm Trường Tư nghe thấy thì cũng vô cùng buồn bực, nếu sớm biết Lâm Cửu Gia đến đây, thì y nhất định giả bệnh nằm ở trên giường.
Ba Hứa còn nghĩ tranh thủ một ít mà nói: “Cửu Gia, chúng tôi thật sự không có lừa ngài, mấy bữa trước thân thể của Trường Tư thật sự là không có thoải mái. Mà hiện tại cách ngày sinh của Trường Tư vẫn còn ba tháng nữa, ngài hà tất gì phải vội vã thành hôn vào ngày 15 tháng này.”
“Nếu muốn nói chuyện phiếm thì không cần phải nói nữa, mặc kệ các người có lừa tôi hay không thì bây giờ tôi cũng chỉ xem xét ở hiện tại, mà bây giờ Trường Tư rất tốt, vậy thì hôn sự sẽ là ngày 15 tháng này không cần phải nói nhiều lời vô ích.” Lâm Cửu Gia vỗ bàn, một bộ không muốn nhiều lời, chống gậy đứng lên, lướt qua ba mẹ Hứa đi đến trước mặt Lâm Trường Tư: “Có một số chuyện là không thể trốn tránh, cho nên học cách tiếp thu đi. Khả năng cậu sẽ nghĩ cùng lắm là chết, nhưng cậu phải biết, sự khó chịu của cậu so với người khác không đáng bao nhiêu. Tôi biết cậu là một đứa con có hiếu, cũng sẽ không để ba mẹ của mình chịu khổ sợ.”
Lâm Cửu Gia nói xong, vỗ vỗ bả vai Lâm Trường Tư, sau đó đi ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại là sự yên tĩnh.
“Trường Tư, đừng nghĩ nhiều.” Bà nội Hứa trông thấy Lâm Trường Tư đứng ở nơi đó ngốc lăng, thì nhịn không được đi qua ôm lấy y, vỗ vỗ tấm lưng đối phương.
Lâm Trường Tư phục hồi tinh thần, nở nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, có cái gì so với người nhà quan trọng hơn? Cùng lắm chỉ là một buổi minh hôn, mà tương lai không có gì gọi là chắc chắn.
Hiện tại nội tâm bị nghẹn nhiều ngày cuối cùng cũng được thông suốt không ít, đáp lại cái ôm của bà nội, thân mật cọ cọ cái cổ của bà mà làm nũng: “Bà nội, con không sao, không phải chỉ là minh hôn thôi sao? Con là một người sống cần gì phải sợ một con quỷ chứ.”
“Phi phi, không được nói bậy. Nếu như đắc tội với quỷ thần, thì về sau…” Bà nội Hứa là một bà lão truyền thống mê tín, nhanh chóng ngăn lại lời nói của cháu ngoan, nếu như y không chịu kiêng nể nói như vậy với quỷ thần, để cho quỷ thần nghe thấy… Đến độ câu tiếp theo bà cũng không dám nói ra huống chi, về sau, về sau con quỷ kia sẽ là nửa kia của cháu ngoan, tuy rằng mọi người trong nhà đều biết rõ, nhưng mà cũng không có một ai có thể dễ dàng thừa nhận chuyện này.
Nhìn sắc mặt bà nội Hứa âm u, Lâm Trường Tư cũng biết bà nội của mình nghĩ đến chuyện gì, sau đó giống như an ủi vỗ vỗ lưng của bà: “Được rồi được rồi, con không nói bà cũng không nói.” Nói, cười cười cọ cọ vào bà nội: “Hứa phu nhân, cháu ngoan của bà đói bụng rồi, mau đi làm chút gì cho cháu của bà ăn đi, nhiều ngày bị bệnh như vậy, canh lạc như nước ốc khó ăn muốn chết.”
Bà nội Hứa nghe vậy thì nở nụ cười: “Được được được, bà chuẩn bị nấu cơm cho cháu ngoan của bà ăn, chờ bà một chút.”
Quả nhiên người già dễ dỗ dành, rất nhanh thì đã vui vẻ đi vào trong bếp chuẩn bị thức ăn rồi.
Mẹ Hứa đi đến, nở nụ cười gõ vào đầu con trai: “Nhóc thúi, còn dám bảo bà nội làm cơm cho con ăn, nhanh chân đi phụ giúp bà nội đi.”
“Vâng ạ.” Lâm Trường Tư nở nụ cười sáng sủa, chuẩn bị đi tìm bà nội, thì lại bị mẹ Hứa giữ chặt: “Con ngoan, chúng ta đều hi vọng con có thể sống tốt.”
“Vâng.” Hốc mắt của Lâm Trường Tư đỏ lên, đáp: “Mẹ, con sẽ, mấy ngày nay đã làm cho mọi người lo lắng, sau này con sẽ rất tốt, cũng sẽ không tiếp tục tùy hứng như vậy nữa.”
“Ừ, đây mới là con trai ngoan của mẹ, có cái gì không thể vượt qua được? Cho dù đó là minh hôn, thì cùng lắm cũng chỉ là cưới một bài vị, dù sao người chết cũng không thể sống lại can thiệp vào sinh hoạt của người còn sống. Nếu sau này con có coi trọng con gái nhà ai, thì hai người các con hãy lén lút trốn xa xa một chút, sau này sinh con thì nói là do mẹ con sinh, còn đó là em trai của con.”
“Ha ha.” Vốn Lâm Trường Tư còn đang cảm động không thôi, còn nghĩ mẹ của mình lại có thể nói những lời gây cảm động như vậy, nhưng mà càng nghe thì càng thấy độ tin cậy không cao lắm, nhìn biểu tình thận trọng của mẹ nói ra một chuyện khôi hài như vậy, Lâm Trường Tư cũng là bị chọc cười, y cười thì mẹ của y liền nhanh chóng vỗ vào người y một phen: “Nhóc thúi, cười cái gì mà cười, mẹ và ba cũng vì con nên mới phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, mẹ của con cũng không sợ bất cứ người nào nói mẹ là ‘trai già đẻ ngọc’*, nhưng mà lại sợ con bị Cửu Gia bắt được nhược điểm.”
(Trai già đẻ ngọc: một câu thành ngữ ở TQ ý chỉ người lớn tuổi rồi mới có con)
“Được được được, con không cười nữa, mẹ nói cái gì cũng đúng cả, con nghe theo mẹ hết, giờ con đi vào giúp bà nội đây.” Lâm Trường Tư cười sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài như bay.
“Nhóc thúi.” Mẹ Hứa ở phía sau cười mắng một câu.
Lâm Trường Tư chạy ra ngoài lau lau khóe mắt, ngẩng cao đầu không cho nước mắt rơi xuống. Nếu như mọi chuyện có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, nếu người kia chỉ là người chết thì tốt rồi, thế nhưng cố tình người kia lại là quỷ, lại còn là một con lệ quỷ hung ác. Sau này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi, Lâm Trường Tư hít sâu một hơi, kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười đi tìm bà nội Hứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.