Tư Vãn không nói một lời kéo Bùi Ôn Tư rảo bước đi, càng đi càng nhanh. Trên đường không có ai, Tư Vãn còn đặc biệt chọn lối nhỏ hẻo lánh, cùng mang giày thêu nhưng Tư Vãn đi rất nhanh.
Trong người Bùi Ôn Tư còn nhét dị vật, khi bước đi điểm nhạy cảm trong vách thịt sẽ bị thúc vào, không lâu sau đỏ hồng mặt, thở hồng hộc nhưng Tư Vãn vẫn kéo cậu không buông. Lưng Bùi Ôn Tư lấm tấm mồ hôi, cậu thở dốc: "Tư Vãn... Tư Vãn, chúng ta đi, đi đâu?"
Tư Vãn không lên tiếng. Sau đó đường nàng chọn đi càng lúc càng khuất, không còn thấy bóng ai trên đường, đứng dưới ánh mặt trời, ban ngày ban mặt mà lối nhỏ này lại vô cùng âm u. Bùi Ôn Tư thấy xung quanh toàn là phòng ốc hoang phế thì có phần bồn chồn, không biết Tư Vãn đang muốn bán gì trong hồ lô*?
(*) Trong hồ lô bán thứ gì (葫芦里卖的什么)/Trong hồ lô có loại thuốc gì (葫芦里装的什么药): Thành ngữ ám hình dung những hành động cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.
"Đến rồi." Tư Vãn dừng lại ở một căn nhà cũ kỹ lớn. Căn nhà cổ không biết đã hoang phế bao lâu, cỏ dại um tùm trong sân đình. Tư Vãn dẫn cậu đi đến trước cánh cửa, "Ca ca, mình vào thôi."
Bùi Ôn Tư mơ hồ đẩy cửa ra, một dòng nước không biết trộn lẫn với thứ gì hắt vào người cậu. Dường như Tư Vãn đã dự liệu trước, nàng lùi ra sau hơn ba bước. Bùi Ôn Tư còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-nhan/251717/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.