"Tạ phu nhân, bà nhớ kỹ nhé, trên đường đi bất kể nghe thấy tiếng ai gọi từ phía sau, hoặc cảm giác bị vỗ vai, túm tóc cũng nhất quyết không được quay đầu lại."
Phương Chi Nhã liên tục gật đầu, Dương Ngữ Ninh cũng dặn đi dặn lại đến ba lần.
Đã đi qua cửa chính căn nhà mà luồng khí lạnh kia vẫn chưa mất hết, Dương Ngữ Ninh cảnh giác dò từng bước, đi bên cạnh Phương Chi Nhã, tìm tới chỗ cậu bé Tạ An An thường ngày hay thích đến.
Tìm một thôi một hồi vẫn không thấy bóng dáng mảnh hồn đâu, đèn dầu trên tay đã cháy với một nửa lượng dầu.
Dương Ngữ Ninh lo lắng không thôi.
"Phu nhân, mấy chỗ cần tìm đã tìm cả rồi, còn nơi nào trong nhà có khả năng tìm thấy cậu bé không?"
Phương Chi Nhã ngẫm nghĩ một hồi rồi nhớ ra: "Có một nơi, nhưng thường ngày ông cụ hay cấm mọi người bén mảng đến. Tôi lo..."
"Sắp sáng rồi, nếu không tìm được thì sau này không dễ tìm lại đâu, đi thôi." Dương Ngữ Ninh không muốn chần chừ làm mất thời gian, lập tức thúc giục.
"Chỗ đó là từ đường của tổ trạch này, là nơi An An thích lân la bén mảng đến nhất, nhưng bình thường hễ cứ thấy ai không được phép mà xuất hiện ở đó, bố chồng tôi sẽ nôti cơn thịnh nộ." Phương Chi Nhã cắn môi, chỉ đường cho Dương Ngữ Ninh: "Tôi không dám chắc thằng bé sẽ ở đó giờ này."
"Dù thế nào cũng phải tới thử xem! Đi thôi!"
Hai người rời khỏi chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-nguoi-chong-luc-nua-dem/2974183/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.